Caesar lạnh giọng, không có biểu hiện gì là đau lòng.
Trợ lý liền kéo Bạch Tô đi ra ngoài.
"Tôi chỉ nói riêng mấy câu với anh thôi, tôi nói xong sẽ rời đi ngay lập tức!"
Bạch Tô vùng vẫy hét lớn, cô muốn thu hút sự chú ý của Caesar.
"Từ từ đã."
Caesar bỗng nhiên bảo trợ lý dừng lại.
Thấy Caesar kêu dừng, Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mình diễn lâu như vậy cũng coi như không lãng phí thời gian.
Cho cô thời gian năm phút, chắc chắn cô sẽ hỏi được rõ ràng những nghi vấn của mình.
"Mười phút nữa sẽ có chuyến bay đến thành phố A, tôi quen người quản lý ở đây, anh hãy thu xếp đích thân đưa cô ấy trở lại thành phố A."
Nói xong, Caesar cũng không nhìn Bạch Tô, bắt đầu cúi đầu ăn bữa sáng.
Thậm chí anh ta còn không thèm liếc nhìn Bạch Tô lấy một cái.
"Này!" Bạch Tô tức giận đến giậm chân, muốn xông tới chỗ Caesar nói thêm gì đó với anh, nhưng trợ lý của Caesar không chút do dự, kéo cô ra khỏi nhà ga sân bay.
Dọc đường đi, cảm giác như chúa cũng đang giúp đỡ Caesar vậy, lên máy bay đến Thành phố A, hành trình diễn ra thuận lợi đủ đường.
Thực sự là tức chết cô rồi!
Mình mất bao nhiêu công sức mới có thể gặp được anh ta, nhưng còn chưa nói được lời nào, đã bị đưa về thành phố A.
Máy bay đi tới thành phố A bay càng lúc càng cao, Bạch Tô nhìn mặt đất ngày càng nhỏ lại, tức đến mức nước mắt cũng sắp rớt xuống.
"Cô Tô, mời cô ngồi yên, đừng làm loạn."
Trợ lý ngồi bên cạnh Bạch Tô, mỉm cười nhắc nhở.
Bạch Tô tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đang ngồi yên.
Đưa Bạch Tô đến thành phố A xong, trợ lý liền rời khỏi.
Cô tức giận nhìn sân bay, sau đó nổi giận đùng đùng chạy đến phòng soát vé, cô quyết định tìm cách mua vé lần nữa rồi đến tìm Caesar.
Đang tức giận, chuông điện thoại di động của Bạch Tô đột nhiên vang lên.
"Gọi gì?!" Bạch Tô bất mãn nói.
"Sao lại tức giận như vậy? Anh chỉ muốn hỏi em có ở nhà không, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà."
Trong điện thoại, Nghiêm Đình cười vui vẻ, không hề bị cảm xúc tồi tệ của Bạch Tô làm ảnh hưởng.
"Tôi ở nhà! Thành phố A chính là nhà của tôi!"
Bạch Tô càng nói càng giận, cô bị Caesar làm cho tức chết rồi! Tức chết đi được!
"Hả?!"
Nghiêm Đình tỏ vẻ kinh ngạc.
Thật ra anh ta biết Bạch Tô bị đuổi về thành phố A rồi. Không lâu sau khi Bạch Tô lên máy bay, có người báo tin cho anh ta, lúc này anh ta gọi điện cho Bạch Tô chỉ là cố ý muốn trêu chọc cô thôi.
Dù sao thì với tâm trạng 囧 này của Bạch Tô, nếu anh không trêu đùa cô thì đúng là đã bỏ lỡ cơ hội tốt này rồi.
"Tôi nói cho anh biết, tôi sắp tức đến phát điên rồi! Bây giờ tôi đang ở thành phố A."
Bạch Tô đã hơi bình tĩnh lại một chút, than phiền với Nghiêm Đình qua điện thoại.
Hiếm khi Nghiêm Đình thấy Bạch Tô tức giận đến như vậy, thật sự rất buồn cười, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể an ủi cô, không thể nói với cô rằng anh ta đã biết tin tức cô đang ở thành phố A, nếu không nhất định anh ta sẽ tự chuốc lấy lửa giận.
"Em đừng vội, từ từ rồi nói."
Nghiêm Đình nín cười, giả vờ bình tĩnh nói một tiếng.
"Lúc sáng nay, tôi ra sân bay... Quên đi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Bạch Tô đang định kể với Nghiêm Đình những gì đã xảy ra, nói đến nửa chừng mới chợt nhận ra rằng điều đó thật đáng xấu hổ.
Cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Em ra sân bay rồi sao nữa? Mua vé máy bay trở về thành phố A à?"
Nghiêm Đình cố ý trêu đùa, bây giờ anh ta hận không thể đứng trước mặt Bạch Tô, nắm bắt tất cả biểu cảm của cô, như thế anh ta có thể càng vui vẻ hơn nữa.
"Cúp máy! Cúp máy đi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Tôi phải mau chóng mua vé đến Pháp! Anh tự ăn một mình đi!"
Nói xong, Bạch Tô định cúp điện thoại.
"Đừng cúp máy!"
Nghiêm Đình hô một tiếng trong điện thoại.
"Em đừng quay lại, anh sẽ về thành phố A tìm em, dù sao mấy ngày nay Caesar cũng không có ở đó, đúng lúc ở lại thành phố A vài ngày."
Trên điện thoại, Nghiêm Đình mỉm cười nhẹ nhàng.
"Sao anh biết Caesar không ở đây?"
Đột nhiên Bạch Tô trở nên nghiêm túc, chất vấn Nghiêm Đình.
"Anh... anh đoán vậy, nếu không thì tại sao anh lại cam lòng trở lại thành phố A chứ?"
Nghiêm Đình nhanh chóng ngụy biện, sợ rằng Bạch Tô sẽ phát hiện ra điều gì đó.
"Không đúng! Có phải anh đã biết chuyện tôi quay về thành phố A từ lâu rồi đúng không?"
Bạch Tô không bỏ qua chủ đề này, Nghiêm Đình đã vô tình tự làm bại lộ trong quá trình trò chuyện.
"Hả? Anh không nghe rõ em đang nói gì, không nói nữa, tôi đi mua vé máy bay đây."
Nghiêm Đình lấy bừa một cái cớ tệ hại rồi cúp điện thoại.
Bạch Tô đứng trước sân bay, suy nghĩ một lúc, vừa tức vừa giận.
Thật ra thì bây giờ trở về thành phố A cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể điều tra Caesar ở đây, hẳn là anh đã để lại chút manh mối gì ở đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tô liền cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Cúi đầu nhìn thời gian, Nghiêm Đình phải mất mấy tiếng nữa mới quay lại, đúng lúc cô về thành phố A cũng không có việc gì, cô định tìm một quán cà phê ở sân bay, ngồi đợi Nghiêm Đình quay lại cùng nhau ăn tối.
Bạch Tô ngồi trong quán cà phê mấy tiếng, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Đình.
"Anh xuống máy bay rồi, em đang ở đâu đấy?"
Nghiêm Đình hỏi Bạch Tô trong điện thoại.
Không thể không nói, Nghiêm Đình thực sự rất tri kỷ.
"Tôi ở quán cà phê cạnh sân bay, tôi đến đón anh nhé."
Nói xong, Bạch Tô đang định đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài đón anh ta.
"Không cần đâu, anh đang ở quán cà phê rồi, sao không thấy em đâu?"
Trong điện thoại, Nghiêm Đình giả vờ tỏ ra lo lắng.
"Vậy sao? Tôi cũng không nhìn thấy anh."
Bạch Tô ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt ngờ vực.
"Hôm nay em mặc quần áo màu gì?"
Nghiêm Đình cười hỏi Bạch Tô qua điện thoại.
"Hôm nay tôi mặc một cái áo sơ mi kẻ caro màu vàng, quần jean màu..."
Chữ "xanh" còn chưa kịp nói ra, cô cúi đầu xuống, nhận ra rằng mình vẫn đang mặc quần áo của tiếp viên hàng không.
Thật đáng xấu hổ, cảm giác mình đúng là đang hố tiếp viên hàng không của nước Pháp kia.
"Tôi đi tìm anh."
Bạch Tô ngừng một chút rồi nói.
"Ồ? Hình như anh nhìn thấy em rồi, cái cô tiếp viên hàng không kia có phải em không?"
Bạch Tô quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Đình đang đứng phía sau cô, không kiêng nể gì mà cười.
Rõ ràng là có ý muốn xem mình bẽ mặt lâu lắm rồi.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Đủ rồi đấy, nếu anh còn tiếp tục như vậy, anh sẽ rất dễ đánh mất người bạn là tôi đây."
"Được rồi, được rồi...anh không cười, anh không cười nữa... Ha ha ha ha, nín."
Nghiêm Đình cố ý vừa cười vừa nín, khiến Bạch Tô càng tức giận hơn.
Hai người ăn cơm tối đơn giản ở gần sân bay, sau đó mới rời khỏi sân bay.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Nghiêm Đình ngồi trong xe taxi, nhìn Bạch Tô cười, cố ý hỏi một câu.
"Đến cửa hàng."
Vẻ mặt Bạch Tô u ám, lúc này cô không muốn nói chuyện với Nghiêm Đình chút nào hết.
Hiện giờ cô ăn mặc thế này, ở sân bay còn coi như bình thường, nhưng một khi rời khỏi sân bay, thật sự là quá bắt mắt.
"Đến cửa hàng để làm gì?"
Nghiêm Đình lại hỏi tiếp, như thể anh ta rất tò mò về Bạch Tô vậy.
"Mua quần áo."
Cô không muốn nói thêm một chữ nào với anh ta nữa.
Khi Nghiêm Đình tiếp tục gặng hỏi, Bạch Tô cảm thấy mình sắp phát điên lên mất!