Điều khiến cô không hiểu được là, anh đã cho người ra tay là Vương Lâm về, nhưng sao lại không thả Tạ Dương.
Buông điện thoại xuống, Bạch Tô cau mày, suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho thư ký.
“Tạ Dương đâu?”
Bạch Tô đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi… tôi không quen Tạ Dương.”
Trong điện thoại, thư ký lắp ba lắp bắp, rõ ràng có chuyện giấu cô.
“Vậy Phó Vân Tiêu đâu?”
“Tổng giám đốc Phó ra ngoài vẫn chưa trở về.”
Cúp máy, Bạch Tô nhíu mày thật chặt, suy nghĩ một lát, cô dứt khoát lấy một cái áo khoác rồi lái xe đến công ty Phó Vân Tiêu.
Tại văn phòng chủ tịch công ty Tư bản Vân Thượng, Bạch Tô trực tiếp mở cửa bước vào.
Nhưng trong phòng làm việc không có ai. Phó Vân Tiêu quả là chưa trở về công ty.
Cô ngồi trên ghế trong văn phòng đợi một lát, Phó Vân Tiêu vẫn chưa trở về. Sau đó cô ra ngoài, đi thằng đến phòng thư ký ngay bên cạnh.
“Tổng giám đốc Bạch.”
Thấy Bạch Tô bước vào, thư ký vội vàng đứng dậy.
“Phó Vân Tiêu đi đâu rồi?”
Bạch Tô nhìn thư ký trước mắt, hỏi.
“Cái này… tôi không rõ.”
Ánh mắt thư ký rõ ràng đang né tránh.
“Vậy khi nào anh ấy trở về?”
“Cái này tôi cũng không rõ.”
Thư kí ngẩng đầu lên, khó xử nói.
“Vậy anh ấy đi lúc mấy giờ chắc anh biết chứ?”
Bạch Tô có chút bất đắc dĩ, cô cũng không biết thư ký thật sự không biết hành tung của Phó Vân Tiêu hay là cố ý không nói, chỉ đành từng bước từng bước ép hỏi.
“Tổng giám đốc Phó rời đi lúc ba giờ chiều.”
Thư ký đang giải thích, bên ngoài bỗng có âm thanh giày cao gót vang lên.
Muộn như vậy rồi các nhẫn viên trong công ty đều đã tan làm. Thư ký vì có việc chưa làm xong nên mới ở lại tăng ca. Nghe thấy tiếng giày cao gót, Bạch Tô nhìn qua rồi mở cửa phòng thư ký ra.
Cô vừa đẩy cửa định đi ra, một người phụ nữ trang điểm tinh tế đã xuất hiện trước mặt cô.
Là Thời Hoan.
“Chị dâu, bây giờ chị vui chưa?”
Khóe miệng Thời Hoan lộ ra nét châm chọc, đứng trước mặt Bạch Tô chế nhạo nói.
Cô rất ít khi gọi Bạch Tô là chị dâu, bình thường cũng đều mang theo thái độ thù địch.
“Phó Vân Tiêu không có ở công ty, ngày mai cô hẵng quay lại tìm.”
Bạch Tô không quan tâm, hướng đến Thời Hoan nói một câu với giọng điệu mình thường.
“Tôi không tìm anh ấy, tôi tìm chị.”
Giọng điệu của Thời Hoan rất không thân thiện, có thể cảm nhận được cô ta hiện tại rất thô lỗ.
“Vậy cô đi với tôi vào văn phòng nói.”
Nói rồi, cô đi ra khỏi phòng thư ký, dẫn theo Thời Hoan vào văn phòng Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đi phía trước, Thời Hoan đi phía sau. Nhưng Thời Hoan sau khi vào trong phòng làm việc liền thuận tay khóa cửa phòng lại.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Bạch Tô nhìn cửa bị khóa, lại ngẩng đầu nhìn Thời Hoan, cảm thấy có gì đó không bình thường. “Được rồi, ở đây không có ai, cô cũng không cần phải giả vờ nữa chứ?”
Giọng nói của Thời Hoan vô cùng không tốt, đóng cửa lại đi về phía trước một bước, tiếp cận Bạch Tô. “Giả vờ gì chứ? Tôi không hiểu cô nói gì?”
Bạch Tô nghi hoặc, cô quả thực không hiểu Thời Hoan đang nói gì. Hơn nữa cô cũng không làm gì, không hiểu sao Thời Hoan sau khi gặp cô thì lại thô lỗ như vậy.
“Chị không biết tôi đang nói gì? Chuyện tôi mang thai, nếu không phải là chị thì mọi người sẽ biết được sao?”
Thời Hoan tiến về phía trước hỏi.
“Cô lúc đó bị tai nạn xe, chuyện lớn như vậy tôi không thể…”
“Đủ rồi!”
Bạch Tô đang định giải thích, Thời Hoan lại trực tiếp cắt ngang: “Chị không thể làm sao? Chị tưởng chị là gì của tôi? Chị làm vậy còn không phải vì muốn anh và những người khác trong nhà đều ghét bỏ tôi, mà chị thì nhân cơ hội này đi khoe ân ái với cả thế giới sao?”
Thời Hoan phát ra một nụ cười khinh miệt. Cô không có ý định nghe Bạch Tô giải thích, chính xác hơn là, dù Bạch Tô có giải thích như thế nào cô cũng không có hứng thú. Bởi vì cô sớm đã coi Bạch Tô như kẻ phá hoại tình cảm của cô và Phó Vân Tiêu.
Hơn nữa, còn là loại đê tiện được sủng ái.
“Tôi thật sự không có nghĩ như vậy, hơn nữa chuyện này dù tôi không nói, Phó Vân Tiêu cũng sẽ nói.”
Bị bức hỏi liên tục, Bạch Tô cũng có chút không vui. Ngữ khí của cô trầm xuống.
“Quả nhiên đàn ông vẫn thích loại phụ nữ luôn tỏ ra ngây thơ trong sáng như chị.”
Câu nói châm biếm của Thời Hoan quả thực khó nghe.
“Trước tiên là đem chuyện tôi mang thai nói cho mọi người, khiến chuyện ầm ĩ lên. Sau đó chị lại mượn tay anh tôi, giấu Tạ Dương đi. Chị nói chị làm vậy không phải hướng về tôi, vậy tôi hỏi chị, bây giờ Tạ Dương ở đâu?”
Giọng nói của cô ta mỗi lúc một cao lên, câu cuối cùng gần như hét vào mặt Bạch Tô.
Bạch Tô trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ: “Chuyện này có liên quan gì đến Tạ Dương?”
Cô nhíu chặt lông mày, bởi vì quá kích động nên rõ ràng cô chưa kịp phản ứng lại: “Đừng giả vờ nữa, đứa con trong bụng tôi là của Tạ Dương, chị lại không biết sao?”
Thời Hoan nhìn Bạch Tô, phát ra một tiếng cười lạnh.
Chính vào lúc này, Bạch Tô mới đột nhiên hiểu ra.
Vào buổi sáng, cô cảm thấy giọng nói đầu dây bên kia điện thoại quen thuộc, là vì đó là giọng của Thời Hoan.
Phó Vân Tiêu sở dĩ nổi giận như vậy, thả Vương Lâm nhưng lại bắt Tạ Dương, cũng là vì anh sớm đã nghe ra được đây là giọng của Thời Hoan.
“Nói đi, cô và anh ấy giấu Tạ Dương ở đâu?”
Thời Hoan tiến từng bước từng bước về phía Bạch Tô. Bạch Tô chỉ có thể không ngừng tiến về sau, cho đến khi chạm vào tấm kính phía sau mới dừng lại. “Chuyện này không liên quan đến tôi. Anh ta bị Phó Vân Tiêu dẫn đi, cô nên đi hỏi Phó Vân Tiêu, không nên đi hỏi tôi.”
Bạch Tô nhìn Thời Hoan, không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời: “Cô có thể gọi cho Phó Vân Tiêu trước.”
Tuy rằng lần này cô đến đây là vì Tạ Dương, nhưng trước đó, cô cảm thấy Tạ Dương vô tội.
Bây giờ cô đã hạ quyết tâm sẽ không quản chuyện này nữa, bởi vì cô biết nguyên nhân Phó Vân Tiêu dẫn Tạ Dương đi là vì muốn anh ta đền tội cho em gái anh. Cô quá hiểu tính cách Phó Vân Tiêu, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tạ Dương. Vì vậy chuyện này cô không thể quản, cũng không quản được.
Thời Hoan liên tục ép hỏi, Bạch Tô chỉ đành đẩy lên người Phó Vân Tiêu.
“Ồ.”
Một nụ cười lạnh, Thời Hoan lắc đầu.
Nếu đã quyết định sẽ không quản, Bạch Tô cũng sẽ không dây dưa với Thời Hoan nữa. Cô quả thực không biết Tạ Dương ở đâu, chỉ để lại một câu: “Cô ở đây chờ Phó Vân Tiêu đi.”. Sau đó, cô cầm túi xách trên bàn làm việc và rời đi.
“Tôi gặp được Tạ Dương thì chị đừng hòng đi.”
Bạch Tô đang chuẩn bị đi, Thời Hoan liền kéo túi xách của cô, không cho cô rời đi.
Bạch Tô kéo túi xách lại, bàn tay của Thời Hoan càng chặt hơn. Không chỉ có vậy, sau đó cô còn kéo một tay của Bạch Tô, làm ầm ĩ lên với cô.
Vị trí trong phòng làm việc vốn dĩ đã rất hạn chế, động tác của Thời Hoan lại vô cùng mạnh mẽ. Bạch Tô không đứng vững, bị Thời Hoan kéo một cái, ngã xuống dưới sàn.
Nhưng Thời Hoan càng đáng thương hơn. Khi cô ta quay đầu kéo Bạch Tô, thân sau đang dựa vào tấm kính trong phòng làm việc. Bởi vì Bạch Tô bị ngã, bị tác động quán tính, Thời Hoan cũng không trụ được. “Á.”
Thời Hoan không dừng lại được, ngã về phía cửa kính phía sau trong phòng làm việc.
Ngay sau đó là tiếng cửa kính bị vỡ. Thời Hoan đập vào cửa kính, ngã xuống từ tầng năm.