"Chị dâu đỡ chút nào chưa vậy?"
Nhìn thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa trả lời cô ta, cô ta lại hỏi một câu.
Tiếp theo đó còn buông tay khỏi người đàn ông, từ trong tay của Phó Vân Tiêu nhận lấy trái táo vừa gọt xong đưa tới trước người Bạch Tô.
"Cô là bà phù thủy, muốn dùng táo độc để hại ta."
Bạch Tô sau đó giả ngây giả dại ôm thân thể lùi về phía sau.
"Em sẽ không hại chị mà, em là người tốt, đừng sợ."
Thời Hoan hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Bạch To vẫn cứ tiến lên kéo tay Bạch Tô qua, đem trái táo trực tiếp nhét vào tay của cô.
Lại đơn giản nói chuyện hai câu, Thời Hoan cúi đầu xuống nhìn đồng hồ "Ây da, phim sắp bắt đầu rồi, chúng em đi trước đây, buổi tối bạn trai sẽ ở nhà nấu cơm cho em, nấu xong em sẽ bảo anh ấy mang đến."
Nói xong, lại ngọt ngào nắm tay người đàn ông bên cạnh, kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Thời Hoan trực tiếp liền bỏ tay khỏi người đàn ông.
Người đàn ông có chút buồn bã, thế nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười giúp Thời Hoan mở cửa xe "Chúng ta đi xem phim nhé."
"Anh tự đi một mình xem đi."
Thời Hoan liếc mắt anh một cái cộng thêm sự ghét bỏ, trực tiếp hướng về một hướng khác đi tay vẫy lên một chiếc taxi.
...
Bạch Tô giả ngốc ngày thứ năm cô vẫn đang nằm trên giường bệnh ngủ, một tràng tiếng gõ cửa đánh thức cô.
Tiếp sau đó trong tay Thời Hoan lại cầm một hộp quà đẹp đẽ nhỏ nhắn từ ngoài cửa đi vào.
"Phó Vân Tiêu không ở đây sao?"
Cô ta nghi hoặc nhìn nhanh một lượt nhìn Bạch Tô hỏi một câu.
"Cô đang nói ai đấy? Hằng ngày người anh chơi cùng với tôi sao?"
Bạch Tô chớp chớp mắt nghi hoặc mà nhìn Thời Hoan.
"Đồ ngốc."
Thời Hoan nhìn Bạch Tô, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ ngay sau đó liền đổi bộ mật thân thiết hòa ái chị lớn hướng đến phía Bạch Tô bước đến.
"Cô đừng có lại đây, cô là người xấu."
Bạch Tô thân thể lùi về phía sau, cảnh giác nhìn Thời Hoan.
"Em không phải là người xấu mà, chị mau nhìn, em còn mang cơm đến cho chị đây."
Thời Hoan lay lay hộp cơm trong tay, cầm ghế tới trực tiếp ngồi cạnh Bạch Tô.
"Mở ra cho chị xem này." Thời Hoan chậm rãi mở hộp màu đỏ hồng ra, lấy ra bên trong hộp sắt nhỏ.
Bạch Tô tò mò liếc mắt nhìn chậm rãi tiến đến.
"Biết tại sao em lại mang đồ ăn ngon đến cho chị không?"
Thời Hoan lay lay chiếc hộp sắt nhỏ trong tay trước mắt Bạch Tô, con mắt quan sát vẻ mặt của Bạch Tô.
"Không biết" Bạch Tô nghi hoặc lắc đầu một cái, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chiếc hộp,nuốt nước miếng.
Thấy vẻ mặt này của Bạch Tô, Thời Hoan trên mặt không hề che giấu được biểu cảm châm biếm của mình để lộ ra.
"Bởi vì hôm nay là ngày tốt của chị mà."
Thời Hoan nhìn Bạch Tô, nghiêm túc giải thích "Ngày hôm nay là ngày lễ gọi là Cá tháng tư, chính là ngày lễ của chị."
"Ồ."
Sự chú ý của Bạch Tô đều hấp dẫn bởi chiếc hộp sắt này, chậm rãi thả xuống vẻ cảnh giác mà lại trịnh trọng gật gù.
Tiếp theo đó cô lại lặp lại một lần nữa lời Thời Hoan nói "hôm này là ngày cá tháng tư, là ngày lễ của tôi."
"Đúng, là ngày lễ của chị cho nên em mang cho chị đồ ăn ngon."
Thời Hoan ý châm biếm càng sâu sắc hơn.
Xem ra, Bạch Tô dường như là ngốc thật rồi.
"Muốn ăn không?"
Vừa nói cô vừa mở hộp sắt trong tay ra, từng cái bánh quy nhỏ hình hoạt hoạt xuất hiện trước mặt Bạch Tô.
"ừ ừ ừ!"
Bạch Tô vui vẻ gật đầu, giống như một đứa trẻ, trng mắt con toát ra khát vọng mãnh liệt.
Thời Hoan từ trong hộp lấy ra một chiếc bánh quy hình con nai dụ dỗ Bạch Tô một hồi tiếp sau đó vào trong miệng Bạch Tô.
Bạch Tô mau chóng há mồm ra, đóng giả làm ra một vẻ mặt chờ mong.
Ngay khi Bạch Tô sắp ăn được thì Thời Hoan bỗng nhiên giơ cao tay lên, làm cho chiếc bánh quy ở mép miệng Bạch Tô rút ra.
"Kẽo kẹt."
Hàm răng trên và hàm răng dưới của Bạch Tô cắn lấy nhau đồng thời trực tiếp cắn vào không khí.
"Thật đúng là đồ ngốc."
Thời Hoan nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Tô vô tình cười nhạo nói.
"Vô vị mà."
Nói xong câu này lại còn giả bộ ném hộp bánh quy cho Bạch Tô, còn từ trong hộp lấy ra một ít bánh quy nhét vào trong miệng của Bạch Tô.
"Muốn ăn vậy thì chị ăn nhiều vào một chút."
Vừa nói vừa nhét vào miệng của Bạch Tô.
Bánh quy ở trong miệng Bạch Tô bị cắn nát một luồng mù tạc hỗn hợp với tiêu nóng vọt thẳng đến mũi của Bạch Tô, nước mắt của cô liền tuôn ra.
"Không được nôn ra, ăn hết đi."
Ngữ khí của Thời Hoan lạnh lùng nhìn Bạch Tô ra lệnh.
Bạch Tô khó khăn nhai nghiền nuốt bánh cay mũi tuy rằng không ngừng kích thức thần kích đầu mũi của Bạch Tô nước mắt không cầm được mà rớt xuống nhưng cô còn phải giả bộ dáng vẻ nhất định phải ăn thật ngon.
Ăn được mấy chiếc bánh quy tương đương nuốt một cái mù tạc thật sự là rất khó ăn Bạch Tô cảm thấy khoang miệng cô nóng bỏng như lửa cháy vậy.
Ăn xong miếng này, Bạch Tô nhanh chóng đưa tay muốn lấy nước trên bàn uống nhưng ngay khi tay cô vừa chạm tới cốc nước thì Thời Hoan lấy cóc nước đi đổ vào thùng rác.
Cô ta nhìn thấy trạng thái hiện tại của Bạch Tô lại từ trong hộp lấy ra hai chiếc bánh lẫn mù tạc và tiêu bỏ vào trong miệng của Bạch Tô.
Không có cách nào khác Bạch Tô chỉ có thể mở mồm ra lại ăn miếng thứ hai.
Cô khó khăn nhai miếng bánh quy trong đầu đang nhanh chóng nghĩ đối sách.
Như vậy quá thảm rồi, không phải là bị bắt có chính là bị cho ăn mù tạt.
Cô đang nghĩ phải làm thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Phó Vân Tiêu mang theo hoa quả từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy Bạch Tô cầm trên tay hộp sắt hoạt hình trong miệng còn đang ăn đồ ăn lông mày của anh không khỏi nhíu lại.
"Đây là cái gì?"
Anh nhìn Thời Hoan ở bên cạnh Bạch Tô nghi hoặc hỏi một câu.
Thời Hoan không ngờ Phó Vân Tiêu lại đột nhiên quay lại, mở mồm đang lúc nghĩ tìm lý do lừa gạt thì Bạch Tô bỗng mở miệng.
"Bánh quy này rất cay rất ngon!"
Cô cầm lấy bánh quy lên vui vẻ nhìn về phía Thời Hoan.
"Bánh quy này cay?"
Phó Vân Tiêu nghi hoặc cau mày nhìn về phía Thời Hoan.
"Không phải là cay, đây là bánh quy vị bơ." Thời Hoan trên đầu đều đổ mồ hôi vội vàng giải thích về phía Bạch Tô.
"Ồ, bánh quy vị bơ rất là ngon!"
Bạch Tô tiếp tục giả ngu, tiếp theo lại lấy từ trong hộp mấy chiếc bánh quy.
"Tôi mời cô ăn bánh quy bơ."
Bạch Tô nháy mắt thật lòng đưa chiếc bánh tới trước mặt Thời Hoan.
Đáng chết.
Trong lòng Thời Hoan chửi một câu.
Lúc này ánh mắt Phó Vân Tiêu, Bạch Tô đều đang tập trung ờ trên người Thời Hoan, Bạch Tô nhanh chóng đưa chiếc bánh quy tới cô cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong.
"Tại sao cô không ăn chứ, không phải cô rất thích bánh quy bị bơ này sao?"
Bạch Tô vẻ mặt ngày càng vô tội, trong lại bắt đầu đắc ý.
"Em... ăn."
Thời Hoan khó khăn cắn răng nói rằng hơn nữa cô còn phải nhìn không thể biểu hiện ra là mình không muốn ăn.
Cái vẻ mặt này giống với Thời Hoan ép buộc Bạch Tô ăn vậy, chỉ có điều bọn họ thay đổi thân phân.
"Ăn có ngon không?'
Bạch Tô chờ mong nhìn Thời Hoan.
Lúc này Thời Hoan mới đột nhiên cảm thấy Bạch Tô không ngốc, là đang cố ý báo thù cô nhưng nhìn kỹ Bạch Tô lại cảm thấy không giống như là giả vờ ngốc.