“Anh đừng có mà làm loạn!”
“Tôi cũng không muốn làm loạn đâu, nhưng mà Phó Vân Tiêu không tới cứu cô, thả cô đi tôi cũng chẳng còn đường sống. Tôi chỉ còn có thể lấy mạng của cô thôi!”
Trương Bách Yến thản nhiên nói, hắn lẳng lặng nhìn Bạch Tô, trong đôi mắt tràn đầy vẻ máu lạnh. Hắn châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi hút một hơi.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Tô nhìn điếu thuốc của Trương Bách Yến đang cháy dần giống như đang thiêu đốt mạng sống của cô.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được tay mình đang run rẩy.
Cô liều mạng muốn thoát khỏi sợi dây thừng, không ngừng giãy giụa.
Bạch Tiểu Bạch vẫn đang yếu ớt ngủ bên cạnh.
“Trương Bách Yến! Tôi bảo anh đừng có mà làm loạn!”
Bạch Tô tức giận hét lên với Trương Bách Yến thế nhưng hắn hoàn toàn không để tâm tới cô: “Cô đừng trách tôi. Có trách thì tự trách vị trí của cô trong tim Phó Vân Tiêu không đủ lớn đi!”
Nói xong, Trương Bách Yến liền bật dậy sau đó chậm rãi đi về phía Bạch Tô.
Lúc này điếu thuốc trong tay hắn đã cháy gần hết, hắn nhìn đống cỏ khô phía sau Bạch Tô sau đó ném điếu thuốc vào.
“Mau chạy đi!”
Trương Bách Yến nói với tên đồng bọn đi cùng sau đó cả hai vội vàng chạy ra ngoài.
Phía sau khói um cả một vùng, lửa vẫn chưa cháy.
Bạch Tô vô cùng lo lắng, cô cố gắng dùng sức rút tay ra khỏi dây thừng thế nhưng dây thừng thô ráp cọ vào cổ tay đau nhói.
Cho dù như thế cô vẫn không từ bỏ.
Cô không thể chết! Không thể chết như thế này được!
Trong lòng Bạch Tô tràn trề thất vọng. Rõ ràng cô biết bây giờ mình không thể sánh được với Mộ Vãn Vãn, thậm chí không nên đặt kỳ vọng vào Phó Vân Tiêu. Thế nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra cô vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã và thất vọng.
Bởi vì cô cho rằng trong lòng Phó Vân Tiêu vẫn có cô. Hơn nữa Phó Vân Tiêu cũng đã nói sẽ tới đây tìm cô, sẽ cứu cô!
Thế nhưng cuối cùng hắn lại không tới. Hắn cho cô hy vọng sau đó lại tự tay bóp nát hy vọng đó.
Bạch Tô càng nghĩ lại càng thấy giận. Càng tức giận, động tác của cô càng không dừng lại. Thậm chí cô đã cảm nhận được sức nóng từ phía sau lưng.
Bạch Tô hoảng loạn quay đầu lại thì phát hiện đám khói trắng ban nãy đã bùng lửa lên sau đó lan ra đám cỏ khô!
Máu tươi từ tay Bạch Tô thấm đỏ cả sợ dây thừng thế nhưng cô không hề quan tâm đến điều đó. Cuối cùng cô cũng thoát ra được sau đó lập tức chạy về phía Bạch Tiểu Bạch, không dám chậm trễ một giây phút nào cả.
Bạch Tiểu Bạch vẫn đang mê man.
Cả kho hàng toàn là cỏ dại vì thế lửa bùng lên rất nhanh.
Bạch Tô không có thời gian cởi trói cho Bạch Tiểu Bạch, cô bế cả chiếc ghế lẫn con bé lên sau đó hoảng loạng chạy ra ngoài.
Ngọn lửa phía sau dường như biết được hướng đi của cô nên đã chặn mọi đường đi, khiến cô hoảng loạn không biết phải làm gì.
Ngọn lửa đã thiêu rụi các ngóc ngách trong nhà kho sau đó lan lên tới xà nhà.
Chỉ trong chốc lát kho hàng đã sập xuống.
Trong khoảnh khắc kho hàng sập xuống Bạch Tô bế Bạch Tiểu Bạch đẩy ra bên ngoài.
Bởi vì lo lắng nên cô đã ném Bạch Tiểu Bạch bị trói cùng chiếc ghế ra bên ngoài. Bạch Tô nhìn biển lửa phía sau lưng sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Bạch ở phía xa xa, cô đau lòng mau chóng bò dậy.
Thế nhưng lúc này Bạch Tô mới phát hiện tay cô đã không còn chút sức lực nào thậm chí không còn sức để đứng lên được.
“Mama…”
Bạch Tiểu Bạch bị té nên tỉnh lại, tiếng khóc yếu ớt vang lên.
Con bé quay đầu lại nhìn Bạch Tô. Điều này càng khiến Bạch Tô đau lòng hơn.
Cô tự trách bản thân mình thế nhưng lại bất lực.
Cô không thể động đậy, cô không thể di chuyển được. Cả người yếu ớt tới nỗi không thể chống tay đứng dậy nổi.
Bạch Tô chỉ có thể nhích lên phía trước từng chút từng chút một.
Đúng lúc này thì có một chiếc xe dừng lại bên đường lớn. Mấy người đàn ông nhanh chóng chạy về phía cô.
Người đầu tiên tới đây lại là Thẩm Mạc Bá.
Theo sau là Lương Vân Trạm, Từ Sắt và Vương Nhất Luân.
Chỉ có Phó Vân Tiêu là không thấy đâu cả!
“Cô sao rồi?”
Thẩm Mạc Bá chạy tới trước, hắn nhìn Bạch Tô sau đó bế cô lên. Thế nhưng hắn lại ghé vào tai nói với cô: “Phó Vân Tiêu tới chỗ Vãn Vãn rồi. Anh ấy kêu bọn tôi tới cứu cô.”
Lương Vân Trạm và Từ Sắt vội vàng cởi trói cho Bạch Tiểu Bạch sau đó bế con bé lên.
Bạch Tô nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đã được Lương Vân Trạm bế lên, lúc này cô mới từ từ nhắm mắt lại!
Lúc Bạch Tô tỉnh lại chỉ nhìn thấy xung quanh toàn là một màu trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc sộc vào mũi.
Bạch Tô vội vàng bật dậy muốn trèo xuống giường: “Tiểu Bạch đâu?”
Lúc bấy giờ Bạch Tô mới phát hiện tay của mình đang bị bó bột, còn tay kia thì được băng bó kín mít.
“Cậu yên tâm đi, Tiểu Bạch đang ngủ.
Đúng lúc này Vương Tiểu Đồng bước vào.
Ngay sau đó Từ Sắt cũng bước vào, anh ta nói: “Cô không sao rồi, tôi cũng có thể ăn nói với anh Vân Tiêu được rồi.”
Vương Tiểu Đồng không thèm để ý tới Từ Sắt, cô ấy đi tới trước mặt Bạch Tô, nói: “Cậu bị ngã nên tay trái đã bị gãy rồi. Bây giờ Tiểu Bạch đang ở phòng bệnh nhi, tất cả đều bình thường. Lúc cậu bị đưa tới bệnh viện đúng là đã dọa chết tôi rồi. Tại sao lại có thể để mình bị ngã như thế chứ, người thì đầy máu là máu?”
“Tôi còn nghĩ rằng cậu nhảy lầu cơ đấy. May mà vẫn ổn… chỉ chảy máu trên cổ tay thôi, chứ chưa đến nỗi cắt cổ tay tự tử.”
Sau câu nói đó Vương Tiểu Đồng còn nói giỡn với Bạch Tô.
Thế nhưng Bạch Tô không có tâm trạng đùa giỡn với Vương Tiểu Đồng. Sau khi biết Bạch Tiểu Bạch vẫn ổn cô mới có thể yên tâm, thế nhưng vẫn nói với Vương Tiểu Đồng một câu: “Cậu dìu tôi đứng dậy đi, tôi muốn qua thăm Tiểu Bạch.”
Vương Tiểu Đồng dìu Bạch Tô đứng dậy sau đó chậm rãi đưa Bạch Tô tới phòng bệnh nhi. Lúc này Bạch Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say, Bạch Tô không vào trong phòng bệnh mà chỉ đứng ngoài nhìn con bé ngủ. Lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng, cô do dự một lát sau đó mới lên tiếng hỏi một câu: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
“Vậy Phó Vân Tiêu có tới không?”
Lúc Bạch Tô lên tiếng hỏi thêm một câu nữa, Vương Tiểu Đồng không trả lời. Bạch Tô nhìn thấy nét mặt khó xử của Vương Tiểu Đồng.
“Tôi biết rồi.”
Không cần Vương Tiểu Đồng nói cô cũng có thể hiểu, chắc chắn Phó Vân Tiêu không tới.
Bởi vì hắn không tới nên Vương Tiểu Đồng mới khó xử như vậy.
“Có lẽ anh ấy có việc bận.”
Vương Tiểu Đồng nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt của Bạch Tô, vì thế cô ấy vội vàng giải thích một câu.
Bạch Tô nở một nụ cười thất vọng: “Đúng là có việc, là việc của Mộ Vãn Vãn.”
Mà việc của Mộ Vãn Vãn đương nhiên là việc lớn rồi!
Cô không hề oán trách Phó Vân Tiêu, cũng không hận hắn.
Cô hận bản thân cô.
Cô hận bản thân mình quá ngu xuẩn, suýt nữa đã khiến Bạch Tiểu Bạch mất mạng.