Bạch Tô nhìn phóng viên chạy tới trong hai giây, thậm chí cô còn nghi ngờ phóng viên đã nhận nhầm người.
Khi cô đi qua, phóng viên đã gần đến trước mặt của Bạch Tô, Bạch Tô đã phản ứng và không còn suy nghĩ về lý do, anh ta chạy ra cửa sau của tòa nhà công ty.
"Mau ngăn cô ấy lại!"
Không biết phóng viên nào đã hét lên, và sau đó tiếng bước chân phía sau cô ngày càng rõ ràng, và một số nhiếp ảnh gia vững vàng lao tới với máy ảnh của họ.
Đến cửa sau càng ngày càng gần, Bạch Tô nghiến răng nghiến lợi nhìn nhiếp ảnh gia vội vàng chạy tới, bước chân dưới chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Cuối cùng, Bạch Tô lao vào phía sau với tốc độ vài phần mười giây, rồi đóng cửa sau bằng quyền kiểm soát ra vào mà không chút do dự.
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi đứng tại chỗ nửa người, thở hổn hển.
Các phóng viên đều lần lượt chạy qua, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, có chút bất lực, nhưng vẫn có rất nhiều phóng viên chen chúc tiến lên, mặc dù bọn họ rất sẵn lòng phỏng vấn đối diện cửa.
"Cô Bạch, trong bộ phim Tưởng tượng tương lai mới nhất của cô là do cô tự mình thể hiện hay là có kịch bản vậy?"”
"Cô Bạch, tôi nghe nói con gái cô thường xuyên có diễn xuất. Tài năng biểu diễn của con gái cô có phải là di truyền từ cô không?"
"Cô Bạch, sau khi cô đóng vai chính trong Tưởng tượng tương lai, có kinh nghiệm thành công nào cô có thể chia sẻ với chúng tôi không?"
...
Các phóng viên không chịu buông tha cho bất cứ cơ hội nào, kể cả khi được ngăn cách bằng cửa an ninh, họ vẫn phải đặt những câu hỏi hóc búa nhất.
Hơn thế nữa, ánh đèn sân khấu liên tục nhấp nháy, ai cũng muốn chụp lại những khoảnh khắc thời sự nhất của Bạch Tô.
"Cái gì? Tưởng tượng tương lai, tôi không biết những người này đang nói về cái gì."
Bạch Tô không khỏi thì thào nói, sau đó cũng không quan tâm, xoay người trở về công ty.
Chỉ là Bạch Tô vừa lên lầu, không ngờ đồng nghiệp trong công ty còn đáng sợ hơn cả đám phóng viên bên ngoài.
"Bạch Tô, cô nổi tiếng rồi!"
"Bạch Tô, Bạch Tô, có thể ký cho tôi không!"
Một đám đồng nghiệp chặn Bạch Tô bên ngoài, vui vẻ vây quanh cô, sau đó đưa sổ ký tên của anh ta, muốn Bạch Tô ký.
Nhìn thấy đồng nghiệp cùng trạng thái, Bạch Tô càng thêm bối rối.
"Chờ đã sao tôi lại nổi, tôi có làm cái gì đâu?"
Bạch Tô nghi ngờ lắc đầu, cũng không ký.
"Cô chưa biết à?"
Những đồng nghiệp vây quanh Bạch Tô không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Hiện tại cái tên hot nhất trên toàn cả hai trang mạng là Bạch Tô, và hotsearch thứ hai có tên là “Tưởng tượng tương lai”. Cả hai hotsearch này đều có liên quan tới cô đấy. Cô làm sao mà lại không biết được.”
Một cô gái đeo kính không kìm được hỏi lại Bạch Tô.
"Không biết."
Bạch Tô nghiêm túc gật đầu.
"Ôi chúa ơi."
Lại có một tiếng cảm thán, sau đó đồng nghiệp lần lượt lộ ra ánh mắt ghen tị nhìn Bạch Tô.
"Hiện tại cô lại lên hot search, tất cả đều là tin tức về cô."
Đồng nghiệp của công ty đi rồi, Bạch Tô cũng tò mò mở tin tức giải trí ở thành phố A, đúng như lời đồng nghiệp nói tin tức toàn bộ đều là về Bạch Tô.
Sau đó Bạch Tô click vào chủ đề được tìm kiếm nhiều thứ hai, thì thấy chủ đề này đều được gắn vào một video, nội dung video đó là một video quảng cáo do Bạch Tô quay cách đây không lâu.
"Đoạn phim quảng cáo mà mình quay có tên là “Tưởng tượng tương lai”.
Bạch Tô có chút không thể tin được, liền gọi điện thoại cho đạo diễn, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đạo diễn, Bạch Tô dùng điện thoại di động sững sờ tại chỗ.
Sớm không nổi muộn không nổi lúc này Bạch Tô lại trở thành tâm điểm của dư luận.
Lúc này, Bạch Tô đang ở giai đoạn lo lắng bị Phó Vân Tiêu phát hiện và phải đối phó với một số lượng lớn phóng viên, xem ra tối đến những động thái mới liên quan đến bạch Tô ngày một nhiều hơn, cảm xúc của cô có phần buồn vui lẫn lộn.
Liên tiếp hai ngày, rất đông phóng viên bên ngoài công ty chặn cửa, bên trong liên tục có cuộc gọi đến.
Trong khoảng thời gian này, điện thoại cố định trong công ty liên tục bị réo, hai ngày tiếp theo cuộc gọi nhận được còn nhiều hơn cả năm cộng lại, đa số là doanh nghiệp ở thành phố A muốn tìm Bạch Tô để quay video quảng cáo.
Công ty mới mà Bạch Tô gia nhập đã liên lạc với Bạch Tô và không hạn chế công việc của Bạch Tô, đồng thời vẫn khuyến khích Bạch Tô quay video cho các công ty khác, điều này cũng có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai công ty.
Nhưng Bạch Tô không những bỏ qua không tiếp các phóng viên cô còn từ chối các lời mời chụp ảnh từ phía doanh nghiệp.
Bạch Tô giải thích là cô cảm thấy mình không xứng đáng với lưu lượng lớn như vậy, đồng thời cô cũng cảm thấy mình không quá thích hợp ở trong vòng giải trí này.
Bên kia, Văn ngồi ở bàn làm việc, nhìn video ghi lại trên máy tính, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta nắm chặt tay, nhìn thấy chương trình phát sóng có tới 500 triệu lượt xem, trong lòng càng thêm phức tạp, không biết có phải đang dự tính gì khác hay không.
"Bạch Tô, cii sẽ từ trên trời rơi xuống."
Giọng điệu của Văn rất đáng sợ, cô ta nghiến răng lẩm bẩm một mình.
Nói xong, Văn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Cô Văn cô có điều gì dặn dò ạ."
Bên kia điện thoại rất tôn nghiêm.
"Giả làm công ty thương mại của Phó Vân Tiêu đồng thời hẹn Bạch Tô chụp ảnh sau đó lừa gặp cô ta ở nơi gần sông hồ tiện xử lý cô ta luôn."
Văn ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc mà ra lệnh.
Nhưng giọng nói bên kia điện thoại cũng có vẻ lạnh lùng không kém, đáp lại bằng giọng điệu gần như ngang ngửa với Văn.
"Đừng lo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Liên lạc đơn giản, tiện lợi cúp máy.
Bạch Tô đã nổi tiếng nhiều ngày, nhưng cơn sốt của cô ấy vẫn tiếp tục nóng, không hề hạ nhiệt.
Mấy ngày nay, không biết Phó Vân Tiêu không online, hay cố ý giả vờ không biết.
Dù sao Phó Vân Tiêu cũng không hỏi Bạch Tô về những chuyện này, cũng không hỏi Bạch Tô anh đã làm gì cả ngày.
Sau vài ngày nữa, sự nổi tiếng của Bạch Tô bắt đầu giảm sút.
Chủ đề về Bạch Tô trên mạng đã dần biến mất, những cuộc gọi quấy rối hàng ngày cũng bắt đầu giảm bớt.
Nhìn sức nóng của bản thân càng ngày càng thấp, trong lòng Bạch Tô dâng lên một niềm vui khó tả.
Cô vốn dĩ không thích sống trong ánh đèn sân khấu cô đang đợi mọi người có thể quên đi cô, sau đó cô có thể ở công ty làm những điều mình muốn làm.
Bạch Tô đang dự định chuyện này thì đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên.
Nhìn xuống vẫn là một cuộc gọi từ số máy lạ, đoán chừng lại là cuộc gọi liên quan đến quay quảng cáo, kiểu gọi này gần như làm nổ tung di động của Bạch Tô mấy ngày nay.
Không cần nghĩ ngợi gì nữa, Bạch Tô liền nhấn nút tắt tiếng.
Đặt điện thoại sang một bên, đang chuẩn bị làm việc thì điện thoại của Bạch Tô lại bắt đầu rung lên, cô nhìn xuống số điện thoại vừa rồi.
Có chút không nói nên lời, cuối cùng Bạch Tô cũng trả lời điện thoại.
"Xin chào."
Giọng điệu của Bạch Tô vốn đã hơi tệ rồi, hai ngày nay cô ấy thực sự rất khó chịu khi phải trả lời những cuộc gọi kiểu này.
"Xin chào, có phải là cô Bạch Tô không?"
"Là tôi đây."
Bạch Tô gật đầu một cách máy móc.
"Vậy cô Bạch, tôi xem video cô làm trên mạng, chúng tôi rất thích, tôi nghĩ cô cũng thích hợp để cô xuất hiện trong phim quảng cáo của công ty chúng tôi, vì vậy chúng tôi muốn mời cô tham gia trong...”