Không những vậy còn trong bộ dạng muốn kéo tay Phó Vân Tiêu đi theo mình.
Lần này, Bạch Tô thậm chí còn lo lắng hơn, cô không nhịn được cau mày nhìn mọi thứ trước mặt.
Nhưng đã không kịp rồi, cô không thể lao ra ngăn Phó Vân Tiêu với Bạch Tiểu Bạch được, với lại Bạch Tiểu Bạch đã nhanh chân và dắt tay Phó Vân Tiêu ra khỏi nhà vệ sinh, không biết đã đi hướng nào rồi.
Bạch Tô vừa chạy ra khỏi nhà vệ sinh vừa muốn đuổi theo, chỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch vẫn nắm lấy chân quần của Phó Vân Tiêu. Phó Vân Tiêu đi không nhanh không chậm, Bạch Tiểu Bạch cứ thế lon ton theo phía sau.
Không được, sau hôm nay về nhất định phải dạy thêm con bé nhiều hơn, phải dạy cho Bạch Tiểu Bạch không được nói chuyện với đàn ông lạ mặt, nhất là đàn ông lạ mặt đẹp trai.
Bạch Tô mau chóng gọi điện cho cô trông trẻ, trực tiếp hỏi cô đang ở đâu, cuối cùng cô lại nói: "Ai da, cô Bạch, cô vừa nói cô mới gặp Bạch Tiểu Bạch, không cần tôi trông nữa nên tôi về nhà rồi, vừa tới nhà xong."
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Tô vốn dĩ muốn cầu cứu cô nhưng vừa nghe cô đã về đến nhà, lời cầu cứu này không tiện nói ra nữa, huống hồ nhà của cô trông trẻ cách đây rất xa và chồng của cô gần đây đang bị ốm nữa.
"Không có gì, không có gì."
Bạch Tô lập tức lấy lại bình tĩnh: "Chỉ là muốn hỏi cô… Đã về đến nhà chưa thôi."
"Ồ ồ, cảm ơn cô Bạch nhé, đến nhà rồi đến nhà rồi!"
Cô nói tiếp.
Cô nói xong thì Bạch Tô ngắt máy, vội vàng tìm trong danh bạ xem ai có thể cầu cứu được, tuy nhiên không tìm thấy ai có thể cả.
Khi cô đang rất rối, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là Vương Tiểu Đồng gọi điện tới.
"Này, buổi biểu diễn bắt đầu rồi à? Tớ vừa ra khỏi đường cao tốc xong, lát nữa sẽ tới nơi."
"Vẫn chưa." Bạch Tô trả lời.
"Vậy tốt quá, tớ vẫn tới kịp."
Vương Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.
"Thế Bạch Tiểu Bạch đâu? Tớ nhớ nó quá, mau cho tớ nói chuyện với con bé đi." Vương Tiểu Đồng nói xong Bạch Tô thở dài một cái, nói: "Đang ở cùng Phó Vân Tiêu."
"Hả?"
Vương Tiểu Đồng có chút loạn, liên tục bấm còi giục xe phía trước đi nhanh, thậm chí còn tắt luôn điện thoại của Bạch Tô.
Khi cất điện thoại vào túi Bạch Tô lại thở dài một tiếng nhưng bây giờ không phải lúc than thở nên cô nhanh chóng đi vào trung tâm biểu diễn, cô phải ở đây đợi Bạch Tiểu Bạch.
Đến khi cô vào thì mới phát hiện Bạch Tiểu Bạch đã ra sau sân khấu chuẩn bị rồi, còn Phó Vân Tiêu đã ngồi vị trí chính giữa nhìn lên khán đài.
Vị trí của Bạch Tô được ghi dòng chữ phụ huynh của Bạch Tiểu Bạch, thật không may là lại ở ngay sau ghế ngồi của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô không dám ngồi chỉ có thể đứng ở cửa ra vào xem thôi.
Lúc này, Phó Vân Tỉ mới quay lại nhìn, Bạch Tô muốn trốn cũng không kịp, sau đó không biết Phó Vân Tỉ nói gì với Phó Vân Tiêu rồi trực tiếp đưa Phó Vân Tiêu đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô muốn trốn cũng không được, khi hai người đến gần cô mới gượng cười: "Mới nghe ở đây có buổi biểu diễn liền muốn vào xem chút."
"Chị dâu, em vừa bảo phía ban tổ chức sắp xếp hai chỗ cực kì đẹp cho anh hai và chị ngồi đấy, còn giờ em qua bên kia xem công việc thế nào đã."
Phó Vân Tỉ tươi cười nói với Bạch Tô.
"Không cần đâu…Chị…"
Bạch Tô chưa kịp từ chối Phó Vân Tỉ đã rời đi rồi.
Bạch Tô quay lại, có một chút hơi do dự, thì bắt gặp bộ dạng vô tội của Phó Vân Tiêu.
Tâm trạng của cô chưa bao giờ loạn như thế, hiện tại lòng cô đang rối như tơ vò vậy.
Thế nhưng cô chỉ có thể giả bộ không hiểu chuỵên gì đang xảy ra, nhìn chồng nói: "Chồng à, hôm nay anh ở đây làm gì vậy?"
"Có một cô bé muốn múa cho anh xem."
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng trả lời, nhìn Bạch Tô với ánh mắt tràn đầy suy nghĩ.
Bạch Tô lại nhanh chóng thể hiện một cách tự nhiên: "Cô bé?"
"Vừa gặp ở nhà vệ sinh."
Khi hai người đang nói chuyện Bạch Tiểu Bạch đã lên sân khấu.
Phó Vân Tiêu nhìn rồi nắm lấy tay Bạch Tô đi về phía chỗ ngồi.
Bạch Tô nhận ra Phó Vân Tiêu đang nắm tay mình thì liền giật mình rụt tay lại... không thể để anh nắm tay cô được, anh sẽ biết tay cô đang ra đầy mồ hôi mất.
Nhưng cô cũng hết cách, chỉ có thể đi theo Phó Vân Tiêu đến chỗ ngồi.
Trên sân khấu lúc này Bạch Tiểu Bạch đang mặc chiếc váy màu xám của vịt con xấu xí, chầm chậm bước ra.
Bắt đầu rồi… đây là lần đầu tiên trường mẫu giáo của cô bé tổ chức nhạc kịch.
Câu chuyện kể về Bạch Tiểu Bạch lúc nhỏ được sinh ra trong rừng sâu, khi phát hiện mình không cha không mẹ thì cô bé đã đi khắp rừng tìm kiếm ba mẹ mình. Tong hành trình này, cô gặp sói lớn, suýt nữa là trở thành bữa tối của nó, gặp con cáo tinh ranh muốn bắt cô bé lại. Sau đó là gặp thỏ trắng, cuối cùng cô đến một cái hồ lớn nhìn thấy một bầy thiên nga tuyệt đẹp và cùng họ vui đùa nhảy múa.
Bạch Tô trước giờ chưa từng phát hiện Bạch Tiểu Bạch có tài năng diễn xuất như vậy. Thậm chí... đã nhiều năm trôi qua nhưng rất ít khi cô có thời gian quan sát Bạch Tiểu Bạch.
Lúc này, Bạch Tiểu Bạch đang mặc chiếc váy xám trên khán đài quay đi quay lại trong rừng sâu một cách bất lực, vừa đi vừa gọi ba mẹ, tiếng gọi khiến Bạch Tô như tan nát cõi lòng.
Cô ngẩng đầu lên cố gắng không cho nước mắt rơi, cô phải kìm chế lại.
Không được để Phó Vân Tiêu thấy.
Tuy nhiên vào lúc này Phó Vân Tiêu lại quay đầu lại nhìn rồi cau mày hỏi một câu: “Mấy truyện của thiếu nhi mà em cũng cảm động phát khóc luôn được à?”
“Mau nước mắt quá thì làm sao được.”
Bạch Tô lập tức che giấu.
Âm nhạc nổi lên, Bạch Tiểu Bạch trên khán đài bắt đầu nhảy múa, Bạch Tô liền chỉ vào Bạch Tiểu Bạch: “Mau nhìn kìa, cô bé muốn anh xem đang bắt đầu nhảy kìa.”
Phó Vân Tiêu thu mắt về rồi nhìn lên khán đài, chỉ là tay vẫn lặng lẽ đặt trên tay Bạch Tô.
Bạch Tô không phản ứng, tay Phó Vân Tiêu rất ấm còn tay cô lại lạnh như băng.
Bạch Tiểu Bạch nhảy thật là đẹp, cô bé vốn dĩ đối với các bạn đồng trang lứa là một người vô cùng đáng yêu và xinh xắn. Lúc này đèn sân khấu được bật lên càng làm cô thêm phần xinh đẹp.
Bộ dạng xòe cánh nhỏ muốn bay nhưng không thể bay, xung quanh thì bao la mờ mịt, đôi mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời tự hỏi ba mẹ tôi là ai... khiến Bạch Tô nhìn cảnh tượng này thật sự không thể chịu được nữa.