“Tôi phải dùng mối quan hệ đặc biệt mới “mượn” được ông cụ An ra đây.”
Nhìn thấy mọi người bất ngờ, Phó Cảnh Hoài cố ý nhấn mạnh chữ “mượn”.
“Nhưng mà thứ tôi “mượn” có thể tồn tại, cũng có thể không còn tồn tại, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của người khác.”
Phó Cảnh Hoài nhìn An Đạt, anh bình tĩnh mở miệng, lo lắng An Đạt không hiểu, Phó Cảnh Hoài còn nói thêm một câu: “Nếu anh cố tình không hiểu, toàn bộ nhà họ An sẽ không còn đường lui nữa.”
Vừa nói, Phó Cảnh Hoài vừa đẩy ông cụ An về phía trước một chút, rất rõ ràng, Phó Cảnh Hoài là lợi dụng ông cụ An để áp chế An Đạt.
Trong ánh mắt An Đạt rõ ràng lộ ra biểu cảm do dự.
Nhưng mà ông cụ An cũng không chịu phối hợp như bọn họ tính toán.
“An Đạt, có thể nhìn thấy cháu làm được nhiều chuyện như vậy, ông thực sự rất vui rồi.”
Đây là lần đầu tiên ông cụ An khích lệ An Đạt, hoàn toàn không để ý tới những gì mà Phó Cảnh Hoài An đã sắp xếp cho ông ta.
Trước khi ông cụ An vào tù, An Đạt luôn là một hình tượng công tử, giàu có, ăn chơi trác táng, cho nên ông cụ An cũng không biết An Đạt đã thay đổi.
Im lặng một hồi, ông cụ An lại xoay người liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
“Cháu đã làm được những thứ ông không làm được, nhà họ An chúng ta và nhà họ Phó vĩnh viễn không thể giải hòa, không cần phải quan tâm đến ông, cháu hãy tiêu diệt hết người nhà họ Phó.”
Nói xong câu này, ông cụ An cười sảng khoái.
Phó Cảnh Hoài nhíu mày, đi lại kéo ông cụ An trở về.
Không lâu sau khi Phó Cảnh Hoài và ông cụ An lên, rất nhiều người mặc đồ đen cũng lần lượt đi lên phía sau bọn họ.
Những người đàn ông mặc đồ đen này được đào tạo bài bản, đứng phía sau Phó Cảnh Hoài, rõ ràng là tay chân do Phó Cảnh Hoài mang đến.
“Bây giờ các người nghe rõ chưa, ngay cả ông cũng không đồng ý cho các người rời đi.”
An Đạt nhìn Phó Vân Tiêu lắc đầu, miệng anh ta cười lớn.
Nói xong câu này, An Đạt lại vẫy vẫy tay với người bên cạnh, đồng thời tay phía sau cầm lấy vũ khí trong tay, chậm rãi đi về phía trước.
Nhìn thấy hành động của những người phía sau An Đạt, những người áo đen đi theo Phó Cảnh Hoài cũng vây quanh Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
“Em xuống núi trước đi.”
Phó Vân Tiêu bế Bạch Tô trên tay giao cho Phó Cảnh Hoài, nhìn Bạch Tô cười nhẹ một cái, cho tới bây giờ, vì không để cho Bạch Tô lo lắng, anh vẫn muốn tỏ ra cực kì bình thản.
Nhưng Bạch Tô không nhúc nhích, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Phó Vân Tiêu, cô kiên định lắc lắc đầu.
“Quả là một cặp vợ chồng ngọt ngào.”
An Đạt vỗ tay, cố ý nói lớn bằng giọng điệu chế giễu.
Nghe được mấy lời này, Bạch Tô quay đầu nhìn về phía An Đạt, một câu cũng không nói, ánh mắt cô lạnh lùng.
“Nếu đã bên nhau đủ rồi, để tôi tiễn hai vợ chồng các người cùng nhau lên đường.”
Vừa nói, An Đạt vừa vẫy vẫy tay, đi ra khỏi vòng vây.
Ngay sau đó, người của anh ta nhanh chóng vây quanh, cầm vũ khí, xông thẳng vào Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Mặc dù đã đoán trước được kết quả này, nhưng sắc mặt Bạch Tô tái mét khi nhìn đám người đột nhiên chạy tới, hai tay giữ chặt quần áo của Phó Vân Tiêu, không khỏi run lên.
Không biết có phải nhìn thấy Bạch Tô đang căng thẳng không, Phó Vân Tiêu vẫn bình tĩnh nhìn đám người đang lao tới, sau đó đứng trước mặt Bạch Tô.
“Nhắm mắt lại.”
Phó Vân Tiêu khẽ cười, và đưa tay phải ra vuốt ve đôi mắt của Bạch Tô, ra hiệu cho cô ấy nhắm mắt lại.
Lời nói của anh như có ma lực kỳ lạ, khiến Bạch Tô luôn cảm thấy bình yên, đột nhiên Bạch Tô thấy bớt căng thẳng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chính là tiếng vũ khí va chạm, hai bên đang đánh nhau.
Nhắm mắt chưa được bao lâu, Bạch Tô không khỏi tò mò khi nghe thấy xung quanh có âm thanh, liền lặng lẽ mở một mắt.
Hóa ra trong lúc cô nhắm mắt, những sát thủ của Phó Cảnh Hoài đang đánh nhau với thuộc hạ của An Đạt.
Đang hồi hộp nhìn cảnh đánh nhau, cô đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt phát hiện cô đang nhìn trộm, Bạch Tô sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại.
Quả nhiên, cảm giác của cô không sai.
Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng, dưới thân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cả người bị ôm lên.
“Á.”
Động tác đột ngột khiến Bạch Tô kinh ngạc.
Bạch Tô vội vàng mở mắt lo lắng và đưa tay ôm cổ Phó Vân Tiêu.
“Anh muốn làm gì vậy?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, nghi hoặc hỏi một câu.
“Mang em đi khỏi đây.”
Khóe môi anh khẽ nhúc nhích, trên mặt hiện lên một nụ cười tỏa sáng.
Không giải thích nhiều, Phó Vân Tiêu bế Bạch Tô lên, đi thẳng xuống chân núi.
Âm thanh chiến đấu trở nên dữ dội hơn sau lưng, ánh sáng lập lòe, và những tia lửa bùng lên khắp ngọn núi.
Bạch Tô dựa đầu vào ngực Phó Vân Tiêu, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh khi anh đi.
“Thình thịch, thình thịch.”
Lúc này, Bạch Tô thậm chí mặc kệ bọn họ vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, lúc này cô có thể dựa vào trong ngực Phó Vân Tiêu, cô đột nhiên cảm thấy rất an toàn.
Sau khi đi xuống được vài chục mét, anh dừng lại khi gặp những người do Phó Cảnh Hoài gọi đến hỗ trợ.
“Em ở đây chờ anh.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đặt Bạch Tô xuống một tấm đá, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Anh muốn đi đâu?”
Bạch Tô lại cảm thấy lo lắng, tay phải kéo lấy áo Phó Vân Tiêu, không cho anh rời đi.
"Con gái chúng ta vẫn chưa an toàn, anh hứa với em, anh sẽ đưa con gái đến gặp em một cách an toàn."
Phó Vân Tiêu đang chuẩn bị đi, đột nhiên anh quay lại, tay phải nhẹ nhàng mơn trớn gò má Bạch Tô, cho Bạch Tô một nụ cười an tâm.
Nghe Phó Vân Tiêu nhắc tới Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô có chút do dự, cô mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi.
"Vậy thì em ở đây đợi anh trở về, không đi đâu cả.”
Sau một lúc lâu, Bạch Tô kiên quyết ngẩng đầu lên lần nữa, và nghiêm túc bày tỏ thái độ với Phó Vân Tiêu.
“Được.”
Phó Vân Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, nhìn Bạch Tô nghiêm túc gật đầu.
“Các người ở lại bảo vệ cho cô ấy.”
Sau đó, Phó Vân Tiêu giao cho một sát thủ quen, kêu ở lại anh ta bảo vệ Bạch Tô.
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu lại quay trở về chỗ mọi người đang chiến đấu.
“Anh nhất định phải bình an trở về.”
Nhìn bóng dáng Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô vô cùng lo lắng, lẩm bẩm tự nói một câu, đôi tay lo lắng nắm chặt áo.
Bên kia, nơi trận chiến xảy ra.
Lúc Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô rời đi, An Đạt cho người đi theo truy kích, nhưng bị Phó Cảnh Hoài đưa người theo xuống dưới.
“Đáng chết!”
An Đạt tức giận nhìn Phó Vân Tiêu đi càng ngày càng xa, sắc vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, mọi chuyện cũng chưa dừng ở đây.