Phó Vân Tiêu cau mày và hỏi: "Còn những thứ khác không?"
"Hết rồi ạ."
Lâm Đạt thở dài: "Bác sĩ tâm lý rất chuyên nghiệp, miệng rất chặt. Căn bản là không hỏi thêm được gì. Đây là do tôi nói bóng nói gió một hồi mới hỏi được."
"Được."
Sau khi Phó Vân Tiêu nói rằng anh đã biết thì lập tức cúp máy, sau đó đứng dậy đi vòng quanh phòng làm việc hai vòng.
Cuối cùng, anh ngồi xuống bàn làm việc, gõ nhẹ những ngón tay lên bàn, trong đầu thì đang sắp xếp lại những thông tin mà anh đã có được chiều nay.
Theo lời kể của Nhan Thư thì vẻ ngoài của người phụ nữ này quả thực rất giống Bạch Tô, nhưng trạng thái của cô ấy có vẻ không giống Bạch Tô.
Nếu Bạch Tô còn sống thì tại sao lại không đi tìm mình?
Hơn nữa Bạch Tô còn có chồng, chỉ là cô ấy và chồng về một số phương diện không quá phù hợp.
Tóm lại, những điều này đều chứa đầy những điểm đáng ngờ.
Nghĩ đến điều này, Phó Vân Tiêu vẫn có chút rối rắm.
Anh từ trước đến nay là người quyết đoán, chỉ khi gặp được những vấn đề của Bạch Tô thì hắn mới trở nên như thế này!
Không được.
Phó Vân Tiêu nhấc điện thoại gọi cho Nhan Thư, yêu cầu cô ấy gửi địa điểm khi gặp Bạch Tô vào ngày mai, anh cần phải đi gặp một lần.
Sau khi giải quyết xong tất cả những điều này, Phó Vân Tiêu vẫn không thể bình tĩnh được, anh lại tiếp tục đi tới đi lui trong phòng làm việc!
Không thể tin được rằng Phó Vân Tiêu anh vẫn có lúc khó chịu như vậy.
Làm sao mà anh có thể dựa vào một giọng nói hay thậm chí chỉ là lời miêu tả của người khác mà có thể mất bình tĩnh đến vậy.
Thời gian của anh quý giá biết bao, anh thế mà lại dùng thời gian để tìm một khả năng có thể không phải là cô như vậy!
Nghĩ đến điều này, quả thật ra có chút điên rồ!
Nhưng ngay cả khi có là một phần nghìn, một phần mười nghìn, hay một phần mười triệu khả năng đi chăng nữa thì vì Bạch Tô, Phó Vân Tiêu vẫn sẵn sàng thử.
Sau khi Phó Vân Tiêu ngắt cuộc gọi với Nhan Thư, một cửa sổ video hiện ra trên điện thoại di động của anh, Phó Vân Tiêu ngay lập tức kết nối điện thoại, một cô gái nhỏ dáng vẻ đáng yêu xuất hiện trong video, cô đang luyện tập diễn kịch.
Ông quản gia nói với Phó Vân Tiêu: "Đây là lần đầu tiên cô chủ tham gia biểu diễn cấp quốc gia. Cô ấy có chút lo lắng, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã biểu diễn rất tốt, nên tôi muốn cho ngài xem một chút."
"Bác Trương!"
Ngay khi ông quản gia nói chuyện với Phó Vân Tiêu xong thì giọng nói của Bạch Tiểu Bạch từ đầu dây bên kia truyền tới, cô bé nhìn thấy bác Trương đang nói chuyện điện thoại với Phó Vân Tiêu liền chạy nhanh về phía Phó Vân Tiêu, lấy điện thoại và nói với Phó Vân Tiêu trong video:"Bố ơi, con sắp biểu diễn, con rất lo lắng, con phải làm sao! Con sợ quá!"
Bạch Tiểu Bạch là người có số tuổi nhỏ nhất trong đội ngũ lần này.
Cô bé rất có thiên phú về phương diện diễn xuất.
"Con sợ cái gì?"
Trên khuôn mặt của Phó Vân Tiêu xuất hiện nụ cười hiếm hoi, anh nhẹ nhàng hỏi Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch cắn môi nói: "Họ có rất nhiều kinh nghiệm biểu diễn. Đây là lần đầu tiên con đứng trên sân khấu lớn như vậy, và con là người nhỏ tuổi nhất."
"Tuổi nhỏ nhất chứng tỏ con là người thiên phú nhất."
Phó Vân Tiêu cười nhẹ.
Vốn là Bạch Tiểu Bạch có chút căng thẳng, nhưng sau khi Phó Vân Tiêu nói xong hai câu, cả người dường như thả lỏng không ít. Cô bé dạ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn, mọi người đang diễn tập lại lần cuối cùng. Thế là Bạch Tiểu Bạch nhanh chóng nói với Phó Vân Tiêu một câu:"Bố ơi, con phải đi chuẩn bị rồi."
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Sau khi cô bé cúp máy, Phó Vân Tiêu lại tiếp tục tìm kiếm những thông tin liên quan đến Bạch Tô.
……
Nửa đêm, nhà họ Lâm.
Lâm Lập nằm trên giường, nghiêng người lặng nhìn Bạch Tô ở bên cạnh.
Bạch Tô vẫn chưa ngủ, cô đang cầm điện thoại đang lên mạng xem bản đồ du lịch thành phố A
Hai người đều mặc đồ ngủ, vẫn không nhìn thẳng vào nhau.
Thậm chí nếu hiện giờ Bạch Tô có ở trước mặt Lâm Lập cởi hết đồ đi chăng nữa thì chỉ sợ cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lúc trước bọn họ đã từng thử qua rất nhiều lần, nhưng cô cũng không biết nguyên nhân tại sao lại như vậy, cho dù hai người khi ở cùng nhau luôn nói nói cười cười tình cảm rất tốt, Lâm Lập cũng tỏ ra là rất yêu cô, sau đó, lúc mà Lâm Lập từ từ đến gần cô, khi anh ta sắp cởi quần áo cô ra thì cả người cô như bị điện giật vì vậy liền đẩy lâm lập ra.
Sau đó sẽ xuất hiện cảm giác điên cuồng mất khống chế.
Nếu không chạm vào cô thì cô sẽ rất bình thường.
Lâm Lập nhìn cô một lúc rồi nói với Bạch Tô:"Được rồi, không cần xem nữa, ngày mai anh bảo thư kí đưa em đi."
"Nhưng mà……em muốn tự mình đi."
Bạch Tô xoay người lại nhìn Lâm Lập:"Anh đã giúp em sắp xếp nhiều việc lắm rồi, điều này không có lợi cho việc hình thành tính cách độc lập của em."
"Em nghĩ nếu việc gì anh cũng đều giúp em sắp xếp tốt, vậy những cảnh sắc em xem qua và những người em tiếp xúc đều do anh sắp xếp, vậy đối với anh mà nói thì em không còn cảm giác mới mẻ rồi."
Lâm Lập thử muốn dựa vào Bạch Tô gần hơn một chút, nói:"Nhưng mà trong mắt anh em mãi mãi luôn mới mẻ."
Cánh tay của anh ôm lấy cô, muốn đem Bạch Tô ôm vào trong ngực.
Nhưng mà chính là vì hành động này, vốn dĩ Bạch Tô đang rất bình thường, đột nhiên giống như bị điện giật nhảy lên một cái, sau đó thiếu chút nữa là kinh hoảng té xuống giường.
"Đừng đụng vào em."
Cô hướng về phía Lâm Lập hét lên.
"Bạch Tô, ngoan... Anh sẽ không động em, đừng kích động như vậy."
Lâm Lập lập tức nói với Bạch Tô.
Anh đặt tay ở vị trí mà Bạch Tô có thể nhìn thấy được, làm cho Bạch Tô biết anh sẽ không đụng vào cô.
Bạch Tô lúc này mới có chút buông lỏng một chút tâm tư.
Cô từ từ nhìn Lâm Lập, lại nghiêm túc nhìn Lâm Lập, sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cô mới hít sâu một hơi nói: "Xin lỗi."
Cô đã trở lại bình thường và cô cũng có thể nhớ khoảnh khắc lúc bản thân mất kiểm soát.Cô không muốn mất kiểm soát, nhưng cô không thể khống chế nổi bản thân.
"Em…… em đã rất cố gắng rồi."
Khi Bạch Tô đề cập đến vấn đề này, cô có cảm giác rằng mình đặc biệt thất bại.
"Không thành vấn đề."
Lâm Lập xuống giường, đứng ở trước mặt Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Em biết không, anh chỉ cần em ở bên cạnh. Anh sẽ không ép buộc vì chuyện khác."
"Nhưng mà, em muốn trở thành vợ đúng nghĩa của anh.''
"Không sao đâu em."
Lâm Lập lại nói.
Lúc này, Erica nhẹ nhàng gõ cửa: "Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa? Con có một câu hỏi muốn hỏi mẹ."
Bạch Tô bị giọng nói của Erica ở ngoài cửa nhắc nhở, vội nói với Lâm Lập: "Em đi xem một chút."
Lâm Lập cũng không có ngăn cản cô, anh ta và Bạch Tô cùng nhau đi ra ngoài, anh ta đi hướng phòng làm việc còn Bạch Tô đi đến phòng Erica. Sau khi vào phòng, Erica đóng cửa lại nói: "Mẹ, có phải mẹ đã tắt điện thoại rồi không? Con vừa nhận được cuộc gọi từ ướng dẫn viên của chúng ta, nói rằng chúng ta sẽ tập trung ở cổng khách sạn lúc chín giờ sáng mai và bắt đầu kế hoạch tham quan. "
"Được, con cứ nói với cô ấy là mẹ đồng ý."
Bạch Tô vừa nói chuyện vừa vội vàng tìm điện thoại di động, khi cô tìm ra thì phát hiện mình đã nhận mấy cuộc gọi mà cô không có lưu số, nhưng số lạ này đã gọi cho cô rất nhiều lần.
Cô đang phân vân, vào thời điểm này, không biết có nên gọi lại hay không.