Tất cả những suy nghĩ đó đều bắt nguồn từ việc cô nằm viện.
Lâm Lập chỉ muốn sáng tạo cho mình một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân nên mới sắp đặt mọi thứ, muốn khiến Bạch Tô thương hại mình, thế khi anh ta thật sự ngã xuống đất thì Lâm Lập lại thấy Bạch Tô kích động.
Thấy Bạch Tô sốt ruột phát điên lên được cùng với sự đau khổ của cô.
Khoảnh khắc đó anh ta mới phát hiện thật ra tất cả những gì mình làm đều sau cả.
Anh ta muốn làm theo những gì trong sách giáo khoa để yêu một người, anh ta sợ hãi, anh ta kiềm chế nên anh ta đã đẩy Bạch Tô ra càng ngày càng xa.
Thế nhưng bây giờ anh ta lại giữ Bạch Tô bên cạnh mình và muốn cô cảm nhận được những cảm xúc buồn vui giận hận trong lòng mình, càng đến gần Bạch Tô anh ta mới dần dần nhận ra rằng quan hệ của mình với Bạch Tô cần một sự cẩn thận để giữ gìn.
Suy cho cùng thì mọi thứ cũng đã phát triển theo cái hướng không cách nào kiểm soát được nữa, tay Lâm Lập cũng không thể vươn ra dài như vậy, hoàn toàn không cách nào chạm tới những nơi anh không thể đụng tới được nên sớm muộn gì kí ức của Bạch Tô cũng bị Phó Vân Tiêu đánh thức.
Bây giờ Lâm Lập chỉ đang cố gắng hết sức để tranh thủ bỏ thêm những tình cảm mới vào trong đầu cô trước khi những ký ức đó tìm về với cô, để anh ta có thể đến gần Bạch Tô.
Bạch Tô ra đến cửa phòng bệnh rồi xuống lầu, cô vừa ra ngoài thì trông thấy một người mặc chiếc áo blouse trắng, đó là Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô lặng người đi một chút, cô vẫn nhận ra Phó Cảnh Hoài.
Lần trước khi cô nhìn thấy Phó Cảnh Hoài thì anh ta vẫn còn là một người thích chơi bời bay nhảy nhưng mặc áo blouse trắng lên người lại nhanh chóng biến thành một bác sĩ điển trai, mới nhìn cô cũng nhận không ra.
Điều này làm cho Bạch Tô hơi sững sờ.
"Sao thế? Nhìn lâu như vậy vẫn không nhận ra hả?"
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Tô cứ nhìn chăm chú vào người mình, Phó Cảnh Hoài nhẹ nhàng mở miệng nói với Bạch Tô một câu.
Bạch Tô vội vàng dừng lại không nhìn anh ta nữa, nói: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy anh mặc áo blouse trắng thế này trông hơi khác với lần trước.”
"Vậy em cảm thấy dáng vẻ nào hợp với tôi hơn?” Phó Cảnh Hoài cong môi cười tươi tắn như ánh mặt trời, chỉ là ánh mắt anh ta lại mang theo vài phần đau thương.
Nghe đến những lời đó, Bạch Tô bình tĩnh lại, nói: "Tôi cảm thấy mặc anh mặc áo blouse của bác sĩ thế này sẽ đẹp hơn, chỉ là tôi không ngờ anh lại là bác sĩ.”
“Đến phòng tôi uống một tách trà đi, tôi vừa mới tới bệnh viện này thôi nên chưa bắt đầu khám bệnh, chỉ là phòng thí nghiệm họ chuẩn bị cho tôi cũng không tệ lắm."
“Tôi…” Bạch Tô quơ tay múa chân theo bản năng, cô chỉ tay ra ngoài. Thật ra cô định đi.
Nhưng Phó Cảnh Hoài đã đi trước dẫn đường nên tất nhiên Bạch Tô cũng không thể từ chối được, đành phải xoay người đi theo Phó Cảnh Hoài tới phòng thí nghiệm của anh ta.
Đi cả đường không nói chuyện với nhau nó cứ kì kì thế nào ấy, Bạch Tô thoải mái nói vào chuyện linh tinh với Phó Cảnh Hoài. Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài rồi lên tiếng hỏi: “Anh là bác sĩ chuyên ngành nào thế?”
“Tôi chuyên về tim và não, chủ yếu là chữa trị các bệnh về thần kinh.”
Bạch Tô nghe những từ đó rồi trông có vẻ hiểu nhưng lại không hiểu.
Cô lại hỏi Phó Cảnh Hoài, "Thế thì anh có biết tôi bị mất trí nhớ không?"
"Biết." Phó Cảnh Hoài bình tĩnh nói một câu.
"Nhưng trước mắt tôi không có cách nào để giúp em lấy lại trí nhớ, điều duy nhất tôi có thể làm được bây giờ đó là thức tỉnh ký ức của em bằng cách thôi miên.” Phó Cảnh Hoài nghiêm túc giải thích.
Bạch Tô bất giác đi theo Phó Cảnh Hoài phòng thí nghiệm của anh ta.
Phó Cảnh Hoài đẩy cửa phòng thí nghiệm vào trông có vẻ thoải mái lắm, trông cứ như là mở cửa nhà mình chứ không phải là phòng thí nghiệm.
Đây là không gộp hai tầng lại.
Phó Cảnh Hoài bảo Bạch Tô thoải mái ngồi trên sô pha còn anh ta thì cầm chai nước có ga đưa cho cô. Anh ta cũng cầm một chai khác ngồi trước mặt Bạch Tô và nói với cô: “Bây giờ em đang buồn ngủ nên nằm đây ngủ một giấc đi.”
Bạch Tô uống một ngụm nước có ga, cảm thấy bản thân mình bình tĩnh lại.
Cô dần cảm thấy bản thân mình thật sự rất buồn ngủ.
Rõ ràng cô có thể gắng gượng thêm một lát… Sao bây giờ lại buồn ngủ nhanh thế này?
Bạch Tô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, thậm chí cô còn chưa kịp uống ngụm nước thứ hai thì đã nằm ở trên sô pha.
Phó Cảnh Hoài không dịch chuyển vị trí của Bạch Tô, sau khi Bạch Tô ngủ thì anh ta lập tức đi tới trước mặt Bạch Tô và khẽ nói bên ta cô: “Bây giờ em đang đi tới cửa khoa y, trước mặt em có một bãi cỏ xanh rờn, em sải bước đi trên bãi cả, em trông thấy gì?”
Bạch Tô nhắm mắt lại nhưng cô lại nghe thấy Phó Cảnh Hoài nói bên tai mình và trả lời: “Một người con trai.”
“Đang xem sách.” Bạch Tô tạm dừng một chút mới nhìn Phó Cảnh Hoài và nói với Phó Cảnh Hoài một câu.
“Em đi vòng qua người đó, vòng ra phía sau để che mắt người đó lại, người đó là gì của em?” Phó Cảnh Hoài lại hỏi.
"Bạn trai. Phó Cảnh Hoài." Bạch Tô tự nhiên trả lời.
Cô đang chìm trong giấc mơ và dường như những lời Phó Cảnh Hoài nói bên tai cô đều là sự thật.
Bạch Tô cũng chìm vào trong ảo cảnh của giấc mơ, nhìn thấy bãi cỏ xanh rì của khoa y, thấy chàng trai dưới ánh mặt trời, cô đi tới và che mắt anh ta, anh ta kéo tay cô xuống và nói với Bạch Tô: "Sắp đến ngày thi rồi, em có thể chắc mình sẽ thi được tròn điểm không?"
Bạch Tô nói: "Vị trí thứ nhất là được rồi, tại sao phải thi tròn điểm? Lấy trọn điểm khó lắm nhưng em đã tính rồi, chắc em có thể lấy vị trí thứ nhất và hơn xa người xếp thứ hai."
"Thế thì không được, để anh dạy kèm cho em."
Phó Cảnh Hoài kéo Bạch Tô ngồi xuống bãi cỏ và trông chừng Bạch Tô học bài.
Bạch Tô bực bội, lại phải học cùng với Phí Cảnh Hoài, vừa học vừa nói: "Chúng ta thi xong thì phải đi gặp mẹ anh hả? Không gặp mẹ anh nữa được không?"
"Mẹ anh tốt với anh lắm." Phó Cảnh Hoài cười giải thích.
"Em không muốn gặp mẹ anh, em sợ, em cảm thấy mình chưa đủ xuất sắc, em chưa chuẩn bị tinh thần."
Bạch Tô trong giấc mơ nói như thế.
Mẹ Phó Cảnh Hoài...
Bạch Tô bỗng nhiên liền trở nên căng thẳng.
Cơ bỗng nhiên hét lên như đang nói mớ: "Đừng, anh đừng dẫn em đi gặp mẹ anh."
"Bác gái ơi, cầu xin bác! Cháu cầu xin bác nói cho cháu biết Phó Cảnh Hoài đang ở đâu đi, cầu xin bác, cầu xin bác!"
Phó Cảnh Hoài đứng bên cạnh nghe Bạch Tô nói thế lập tức sốt ruột.
Anh ta vội vàng đi tới chỗ Bạch Tô, nói với cô: "Bạch Tô, đừng nhớ lại những chuyện đó nữa, những ký ức đó không thuộc về em nên đừng nghĩ nữa, em có thể bỏ nó đi."
"Bạch Tô, chúng ta không lấy nó."
Phó Cảnh Hoài lớn tiếng nói với Bạch Tô.
Thế nhưng dường như Bạch Tô đang chìm trong cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại.
Bất đắc dĩ, Phó Cảnh Hoài đành phải vội vàng đánh thức Bạch Tô.