Lâm Lập nói một câu bằng giọng điệu bình thản: “Không có.”
Sau đó, anh ta liền đứng dậy, sau đó cầm tập tài liệu đi lên trên tầng.
Bạch Tô nhìn theo bóng lưng của Lâm Lập, biết anh ta đi xử lý công việc nên cũng không nói gì nữa, nhưng mà Erica phía bên kia không nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Lập nên lại hỏi một câu: “Vậy Mommy hãy hỏi ba xem liệu rằng trên thế giới này có thể tồn tại hai người giống nhau y như đúc không?”
Erica vừa nói xong câu này, Bạch Tô lập tức trả lời Erica: “Ba con đã quay về phòng làm việc giải quyết công việc rồi, con có vấn đề gì có thể hỏi Mommy.”
“Mommy, con không có vấn đề gì nữa, con cúp máy trước đã, tạm biệt Mommy.”
Nói xong câu đó, Erica liền cúp máy.
Phía Bạch Tô bên này đã là buổi tối, bên Erica thì đang là sáng sớm trong lành, mới chỉ năm giờ sáng, sớm như vậy không phải là giờ thức dậy.
Erica nghe nói Lâm Lập đã quay về phòng làm việc cũng không cảm thấy quá buồn lòng, cậu đã quen với cách giáo dục lạnh lùng của ba, chỉ có một số câu hỏi thông thường cũng không biết phải hỏi Bạch Tô như thế nào.
Vậy nên Erica nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Cậu cho rằng sẽ nhận được câu nói gì mà số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, vì dù sao lúc này cũng có thể Phó Vân Tiêu đã ngủ rồi, nhưng Erica không ngờ rằng lần đầu tiên cậu vừa gọi, Phó Vân Tiêu đã bắt máy ngay lập tức, sau đó nhíu mày hỏi: “Chú Vân Tiêu, cháu có thể hỏi chú một câu hỏi được không, cháu thường sống ở Los Angeles, có vẻ cháu không quá hiểu về ngoại hình của người ở phía bên chú.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng đáp lại cậu.
Rõ ràng có thể nghe ra được không phải Phó Vân Tiêu vừa ngủ dậy, lúc này có lẽ anh vẫn đang giải quyết công việc, tóm lại có thể thấy được anh có chút bận bịu.
Nhưng mà Erica vẫn thấy rất cảm kích, cậu lại hỏi: “Vậy cho cháu hỏi, trước đây chú đã cho cháu xem ảnh của một người phụ nữ, trong thành phố này, có thể có một người phụ nữ có ngoại hình giống với cô ấy không, kể cả những người phẫu thuật thẩm mỹ cho giống vậy.”
Phó Vân Tiêu nghĩ một lúc rồi đáp lại bằng hai chữ: “Không nhiều.”
Sau đó anh đứng dậy, tìm kiếm tài liệu anh đã cất trong tủ sách, mới trả lời câu hỏi của Erica qua điện thoại: “Người phụ nữ trong tấm hình chú cho cháu xem có phải rất xinh đẹp không, vì vậy cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng chỉ là bên ngoài chứ không thể phẫu thuật ra sự quyến rũ này được, vậy nên rất ít người có thể có ngoại hình giống như vậy.”
“Vậy chú có tin rằng trên đời này có hai người có ngoại hình giống nhau y như đúc không?”
“Không thể.”
Phó Vân Tiêu trả lời dứt khoát.
“Vậy chú đã từng chơi một trò chơi tổng hợp trên mạng kiểu ghép hình chưa? Là trò chơi kiểu một người đàn ông và một người phụ nữ lại với nhau, sau đó sẽ tự kết hợp thành hình đứa con của họ trong tương lai, chú cảm thấy trò chơi này có đáng tin không?”
“Xin lỗi cháu, chú chưa từng chơi trò chơi nhạt nhẽo này, nên không biết.”
Một lần nữa Phó Vân Tiêu lại lấy ra một cuốn sách, bắt đầu ngồi đọc sách.
Lúc này, Erica đã hỏi xong những vấn đề của cậu rồi, cậu lập tức cảm ơn Phó Vân Tiêu rồi cúp máy.
Nhưng sau khi cậu cúp máy, lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lần nữa, trong lòng có chút phiền muộn.
Phó Vân Tiêu khiến cậu đi tìm những thông tin liên quan của người phụ nữ có ngoại hình giống y như đúc với mẹ cậu, mặc dù Erica không muốn tiết lộ chỗ ở của mẹ nhưng cậu cũng muốn biết cuối cùng công ty của Phó Vân Tiêu sẽ giải quyết như thế nào, vậy nên cậu vẫn tích cực đi tìm cách tìm ra sự thật.
Kết quả, cậu tìm kiếm mãi cùng không tìm thấy bất kỳ thông tin gì liên quan đến mẹ của cậu.
Thế là cậu nghĩ cách khôi phục lại những dữ liệu đã bị xóa đi của vài năm trước.
Sau khi hồi phục lại được, cậu đã thật sự bị sốc!
Tất cả những tin tức của mẹ cậu đều là bê bối của của mẹ cậu và Phó Vân Tiêu, còn có cả một người đàn ông tên là Phó Cảnh Hoài, mà cậu lại không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của ba và mẹ cậu.
Có rất nhiều chuyện trong những tin tức kia có vẻ là thật cũng có vẻ là giả, hơn nữa cậu cũng hiểu ba của cậu là một người cẩn thận, vì vậy sẽ không để lại bất kỳ thông tin gì.
Nhưng nếu là như vậy thì chuyện này càng kỳ lạ hơn.
Bởi vì tại sao bản thân ba cậu lại không xoá hết tin tức mới nhất liên quan đến mẹ, mà lại xóa hết trong một lần duy nhất chứ?
Giữa Phó Vân Tiêu mà mẹ cậu có chuyện gì đó sao?
Cậu mạnh dạn suy đoán, trong quá khứ Phó Vân Tiêu và mẹ của cậu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Erica càng nghĩ càng không yên, cậu nhất định phải nghĩ cách khiến mẹ cậu đến đây một lần nữa, sau đó tạo cơ hội để mẹ và Phó Vân Tiêu gặp nhau.
Người thông minh như Phó Vân Tiêu, nếu anh muốn nói dối, vậy thì Erica hoàn toàn không thể phân biệt được.
Vì vậy Erica cảm thấy cậu không thể trực tiếp hỏi Phó Vân Tiêu rốt cuộc anh có quan hệ gì với mẹ cậu được.
Nên làm thế nào bây giờ?
Erica nghĩ ngợi một lát, cậu vẫn gửi cho mẹ một e-mail, nói với mẹ: mẹ, cầu xin mẹ hãy mau chóng đến đây, giúp con giải quyết mấy cô bạn gái của con, bọn họ cứ quấy rầy khiến cho con không thể đi học được, mà ba mẹ bọn họ cũng đứng chắn ở ngoài cửa, con hy vọng mẹ có thể nói chuyện một chút với ba mẹ của họ. Nhất định không được để cho ba biết.
Từ trước đến nay Bạch Tô luôn biết Erica sợ Lâm Lập.
Mà Bạch Tô lại khá nuông chiều Erica, vì vậy sau khi Bạch Tô biết được Erica không muốn Lâm Lập biết, lại lo lắng cho con nên đồng ý với Erica.
Đồng thời cô lại nghĩ cách đặt vé máy bay đến chỗ Erica.
Chuyện của con trai là chuyện lớn.
Còn cả những vị phụ huynh của mấy đứa con gái kia cũng quá không dè dặt rồi, mặc dù con trai cô quả thật rất đào hoa phóng khoáng nhưng chúng cũng phải kiềm chế tâm tình thiếu nữ một chút chứ!
Sau khi Bạch Tô lên máy bay, trước khi máy bay cất cánh có nói với Erica thông tin chuyến bay của cô cũng như thời gian cô xuất phát. Sau Erica nhận được tin tức cực kỳ vui mừng, thì bắt đầu tính toán thời gian cô đến, và vấn đề còn lại là thời gian của Phó Vân Tiêu.
Thế là cậu lại hẹn Phó Vân Tiêu ở quán cà phê ở gần nhà trẻ nơi cậu đã quan sát trong khoảng thời gian này, hơn nữa còn nói với Phó Vân Tiêu là cậu đã tìm thấy người phụ nữ kia.
Lúc Bạch Tô hạ cánh, Erica lập tức nói với cô, mẹ của cô gái kia đã không đến nữa rồi, chỉ ba của cô ấy thôi. Để Bạch Tô đi xem sao. Cậu còn miêu tả cho cô phụ huynh của cô gái làm phiền mình trông như thế nào, để Bạch Tô có thể dễ dàng nhận ra.
Lúc Bạch Tô đi vào quán cà phê, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc.
Lúc này Phó Vân Tiêu vẫn đang cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng đầu lên, Bạch Tô cũng không biết đó là Phó Vân Tiêu.