Bởi vì... Hắn không nghĩ tới Bạch Tô sẽ vì hắn mà nói như vậy!
Mặc dù Bạch Tô đã từng ở bên cạnh hắn, hai người cũng chưa từng nói rõ về tình cảm của mình, nhưng, Phó Vân Tiêu vẫn rất hiểu Bạch Tô.
Người phụ nữ này ngay thẳng, cứng rắn mà thoải mái, nhưng, thật ra cô coi trọng sự công bằng và bảo vệ nhất.
Với thân phận hiện tại, hắn chắc chắn là người đã biến mối quan hệ này trở nên bế tắc và khó giải quyết.
Trước kia Bạch Tô sẽ trực tiếp từ chối hắn, nhưng, vừa rồi Bạch Tô muốn hắn đem cô ra làm bia đỡ đạn, muốn bảo vệ hắn.
Mặc dù Phó Vân Tiêu không cho phép cô làm như vậy, nhưng hắn rất cảm động.
Hắn đưa tay ôm Bạch Tô vào lòng, hôn một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới nghiêm túc nói một câu, "Phó Vân Tiêu tôi cần một người phụ nữ bảo vệ từ lúc nào chứ? Những chuyện này, em không cần lo lắng."
Mặc dù trong lời này, Phó Vân Tiêu cũng không có bất kỳ lời an ủi nào, nhưng lại mang lại cho Bạch Tô một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, gật đầu một cái, sau đó cười nói, "Được rồi, chúng ta mau ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội hết rồi."
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, cùng Bạch Tô ngồi vào bàn ăn để ăn tối.
Bữa tối này diễn ra rất yên bình, dù sao Bạch Tô và Phó Vân Tiêu từ trước đến giờ luôn rất mạnh mẽ, những lời đồn đại bên ngoài đó, muốn nói gì thì cứ nói đi.
Còn đối với cô và Phó Vân Tiêu... Điều duy nhất cô cảm thấy mắc nợ chính là đứa trẻ trong bụng Mộ Vãn Vãn. Nhưng cô không nghĩ rằng, có một đứa con liền có thể trói buộc được hôn nhân.
Còn với đứa bé kia, sau này cô nhất định sẽ nghĩ cách đáp ứng tối đa nhu cầu phát triển nó.
Bạch Tô thầm thề với bản thân, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ăn cơm xong, đã sắp đến chín giờ tối, chính là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố này.
Phó Vân Tiêu đi tới bên cửa sổ ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, sau đó cùng Bạch Tô nói, "Đi, đưa em đi chơi."
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, "Không phải tôi vừa cùng anh nói rồi sao, anh và tôi bị chụp lén, bây giờ còn đang ở trên đỉnh bão, nếu bây giờ hai người chúng ta đi ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều phòng viên đang chờ chúng ta."
Phó Vân Tiêu chỉ ngước mắt lên, dùng một đôi mắt sâu như hồ nước nhìn Bạch Tô, "Cho nên, em sợ?"
Bị Phó Vân Tiêu nói như vậy, Bạch Tô liền trực tiếp tiến lên đón lấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu, "Nếu như anh không ngại, thì tôi không sợ."
Thật ra thì, ở cạnh Phó Vân Tiêu, Bạch Tô chưa bao giờ sợ cả.
Phó Vân Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh đèn chiếu xuống, làm cho đôi mắt vốn đã sáng như lưu ly càng thêm rực rỡ và quyến rũ
Hắn đi tới giá treo đồ trước cửa, cầm áo khoác đưa cho Bạch Tô, rồi tự cầm áo khoác của mình lên mặc vào, hai người cùng nhau thay giày chỉnh tề, sau đó cùng đi ra khỏi nhà.
Lần này, Phó Vân Tiêu thậm chí còn không lái xe.
Không có phòng viên nào phục kích xung quanh nhà Phó Vân Tiêu, chung cư cao cấp sẽ không cho người lạ đi vào.
Bạch Tô cùng Phó Vân Tiêu nắm tay nhau, Bạch Tô có thể cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ tay Phó Vân Tiêu, cô cũng nắm lại tay Phó Vân Tiêu, được hắn bao bọc chặt chẽ.
Hai người chậm rãi bước đi, trên đầu là ánh trăng sáng trong, trên đất là ánh đèn của thành phố, làm cho Bạch Tô cảm thấy đi bên cạnh Phó Vân Tiêu là loại cảm giác hạnh phúc không chân thật.
Nhưng, nhưng lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
"Phó Vân Tiêu, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi dạo."
Đang chầm chậm bước đi, Bạch Tô chợt nhớ ra, cùng Phó Vân Tiêu nói một câu.
Phó Vân Tiêu không quay đầu nhìn Bạch Tô, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng, "Thật không? Vậy chúng ta đã làm gì trong suốt những năm chúng ta kết hôn?"
Thời gian ở bên cạnh Bạch Tô, Phó Vân Tiêu dường như đã quên hết, cách bọn họ tương tác với nhau.
Tóm lại, hắn cảm thấy thời gian ở bên cô trôi qua rất nhanh.
Bạch Tô suy nghĩ cẩn thận một chút, nói, "Đều bận rộn dùng thể xác để trao đổi, rất ít khi trao đổi tinh thần."
Phó Vân Tiêu bị những lời này của cô làm cho buồn cười, cúi đầu nhìn Bạch Tô, nói một câu, "Đó nhất định là bởi vì em biểu hiện tinh thần quá ít, mà biểu hiện sức hấp dẫn trên cơ thể quá nhiều."
Khi đó Bạch Tô... Quả thật cũng, mỗi ngày đều đóng vai một nàng dâu ngực bự ngoan ngoãn, nhưng không có đầu óc, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc cùng Phó Vân Tiêu lăn lộn từ giường này đến giường khác.
Rất hiếm khi nghĩ đến việc nói về tình yêu.
Phó Vân Tiêu cũng cho là, mình sẽ không bao giờ nói về tình yêu nữa.
Bạch Tô cũng vậy.
Nhưng... Ai biết, sẽ có ngày này.
Bỗng nhiên Bạch Tô đứng ra trước mặt Phó Vân Tiêu, nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu, "Phó Vân Tiêu, sau khi mọi sóng gió qua đi, anh sẽ lấy em một lần nữa chứ?"
Đây là đang ép cưới hay là cầu hôn đây?
Phó Vân Tiêu nhướng mày một cái, dừng bước lại nhìn chằm chằm Bạch Tô.
Nghĩ ngợi.
Nhưng không trả lời.
Bạch Tô đợi một hồi lâu, mới lên tiếng, " Bỏ đi, có phải anh cũng không có ý định cưới tôi phải không?"
Phó Vân Tiêu lúc này mới nghiêm túc mở miệng, "Nếu tôi cưới em thêm một lần nữa, nhất định sẽ chọn cách náo động nhất."
"Tại sao? Nhất định phải lớn như vậy?"
Bạch Tô bĩu môi.
"Bởi vì, cuộc hôn nhân trước kia, quá thấp kém rồi."
Nói xong những thứ này, Bạch Tô còn muốn hỏi lại Phó Vân Tiêu một số chuyện, nhưng Phó Vân Tiêu đã bắt đầu cầm điện thoại lên gọi điện thoại. Bạch Tô liền đem lời còn sót lại cất đi.
Một cuộc dạo chơi bình thường.
Bạch Tô trở về ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện... Cô lại lên báo.
Cô cạn lời rồi, bọn họ dắt tay nhau cũng có thể lên báo, kết quả vẫn như cũ là rất nhiều lời mắng mỏ.
Bạch Tô chỉ có thể lựa chọn sự nhẫn nại.
Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trên mạng ồn ào náo loạn như vậy, nhưng, có thể là do Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cùng đi làm, có thể là do ngồi trên xe Phó Vân Tiêu, và an ninh gần công ty Phó Vân Tiêu lại quá tốt, cho nên căn bản không tên phóng viên nào sẽ lao ra hỏi cô có suy nghĩ gì khi cướp chồng người khác.
Đại đa số mọi người ở trên mạng đều đang hô hào cô đem Phó Vân Tiêu trả lại cho Mộ Vãn Vãn.
Thật ra thì, lúc bắt đầu, Bạch Tô còn có chút sợ hãi.
Áy náy.
Cùng mâu thuẫn.
Nhưng sau đó, sau mấy lần cô cùng Phó Vân Tiêu đi ra ngoài, cũng bị chụp trộm rất nhiều, nên Bạch Tô bắt đầu thản nhiên đón nhận.
Thậm chí khi có phòng viên tới phỏng vấn Bạch Tô, Bạch Tô chỉ trả lời một câu, "Tôi cảm thấy mỗi một người đều có quyền lựa chọn tình yêu của mình."
Sau cô cũng không nói gì nữa.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại không giống như vậy, hình như hắn càng ngày càng vui vẻ hơn khi có bài báo nói về mình.
Phó Vân Tiêu còn thỉnh thoảng bắt Bạch Tô đem những tin tức này đọc cho hắn nghe.
Cuối cùng, Bạch Tô không nhịn được hỏi Phó Vân Tiêu, "Anh không lo lắng chút nào sao?"
Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, cùng Bạch Tô nói, "Anh lo lắng khi thấy tình cảm của hai chúng ta đang rất tốt, nhưng yêu vẫn chưa đủ nhiều. Anh hy vọng những người không muốn chúng ta ở bên nhau kia, sẽ bị tình yêu của chúng ta chà đạp mỗi ngày!"
"Một người đàn ông không thể cho người phụ nữ của mình đứng dưới ánh mặt trời nói một trận yêu, thì có thể coi là đàn ông được không?"