Bạch Tô nhìn vào sợi dây chuyền, không khỏi tò mò, bởi vì trước kia khi Phó Vân Tiêu tặng quà cho cô đều là những thứ đồ vô cùng xa xỉ nhưng sợi dây chuyền này chỉ có một viên kim cương đỏ được mài thành hình trái tim, lại còn không mới lắm.
“Đây là sợi dây chuyền mà khi còn sống mẹ anh đã chọn cho con dâu.”
Phó Vân Tiêu lạnh nhạt giải thích.
“Vậy hôm nay em đeo xong sẽ trả lại.” Bạch Tô cũng rất tự mình biết mình.
Phó Vân Tiêu không trả lời lại, chỉ để mặc cho Bạch Tô kéo tay của anh lên xe, đi về phía nhà cũ của nhà họ Phó.
Trước kia, Bạch Tô cũng biết nhà của Phó Vân Tiêu giàu có nhưng Bạch Tô không ngờ lại giàu có đến thế.
Nhà cũ của họ Phó dường như được xây dựng giống như một vương quốc tại vùng ranh giới phía đông nam thành phố A. Trong khuôn viên, từ xa có thể nhìn thấy những ngôi nhà được xây dựng theo trình tự. Còn Bạch Tô, sau khi cùng với Phó Vân Tiêu đi vào trong khuôn viên thì còn phải đi xe một lúc lâu nữa mới có thể đến nhà chính. Xuống xe đi vào trong, phía trong nhà lại càng giàu sang phú quý hơn nữa, vô cùng xa hoa.
Bạch Tô đột nhiên cảm thấy bản thân mình ly hôn với Phó Vân Tiêu là quá ngu ngốc, không lấy một khoản thì thật đáng tiếc.
Bạch Tô vừa vào cửa, đã thấy một ông lão đang ngồi trong phòng khách, tóc ông đã bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn không hề mất đi khí chất của bậc thượng lưu, đầy kiêu ngạo và mạnh mẽ.
“Ba.” Bạch Tô dĩ nhiên là đã nhận ra, mau chóng nở nụ cười tươi gọi một tiếng.
Phó Vân Tiêu không gọi ông Phó là ba, chỉ giơ tay đưa đồ cho người quản gia, trực tiếp nói chuyện với ông Phó: “Anh cả đã đến chưa?”
“Phó Lôi Minh đi đón chị dâu con rồi.”
Ông Phó vừa nói dứt lời, kết quả, trên tầng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói vang vọng.
“Anh hai, anh về rồi, nào nào nào! Mau cho em được gặp gỡ chị dâu học sâu hiểu rộng đi.”
Vừa nói, vừa đi xuống dưới tầng.
Bạch Tô nhìn vào người đàn ông đối diện, người này vừa đẹp trai lại có chút quyến rũ, cặp mắt hoa đào xinh đẹp có thể gây chết người, từng hành động của anh ta cũng vô cùng phong lưu phóng khoáng.
“Em là Phó Vân Tỉ. Chị dâu phải gọi chị thế nào đây.”
“Cứ gọi chị dâu là được rồi.” Phó Vân Tiêu trực tiếp nói với Phó Vân Tỉ.
“Sao có thể như vậy được, chị dâu dĩ nhiên là phải gọi chị dâu, nhưng mà em cũng cần phải biết tên của chị ấy chứ, sớm đã nghe nói chị dâu vô cùng thông minh, học sâu biết rộng, đầu óc cũng vô cùng khôn khéo. Bây giờ còn thấy được chị dâu rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp, đương nhiên cần phải biết tên rồi.”
“Con và ba cùng đến phòng đọc sách.”
Không đợi Bạch Tô trả lời Phó Vân Tỉ, ông Phó đã nói với Phó Vân Tiêu một câu, bảo Phó Vân Tiêu lập tức đi đến phòng sách.
Chỉ còn lại Bạch Tô và Phó Vân Tỉ, cô cũng không thể nào không nói ra tên mình, đành nói với Phó Vân Tỉ: “Bạch Tô.”
“Bạch Tô chính là hai chữ trong dược liệu bạch tô sao? Nghe rất hay!
Phó Vân Tỉ quả thực là người rất hay nói.
Còn Bạch Tô vừa nhìn Phó Vân Tỉ lại nhìn lên trên tầng, hơi nhíu mày.
“Anh và Phó Vân Tiêu là anh em ruột?”
“Cùng cha khác mẹ.”
Phó Vân Tỉ không hề để ý đến chuyện này chút nào, ngược lại còn nói chuyện với Bạch Tô rất vui vẻ: “Vân Tiêu trông giống ông Phó hơn, ba phần giống mẹ ruột. Còn em thì bảy phần giống mẹ, ba phần giống ba. Vậy nên, chị mới thấy hai người bọn em không giống nhau.”
“Chẳng trách.”
Bạch Tô gật đầu.
Nhà họ Phó này quả thật là phức tạp.
Cô vừa mới tới đã bị mấy câu nói lúc nãy làm cho bối rối.
Còn Phó Vân Tỉ thì vẫn vui vẻ chia sẻ chuyện nhà họ Phó: “Chút nữa anh cả về nhà, chị sẽ được gặp anh ấy, cũng không hề giống với hai người bọn em, anh ấy có năm phần giống mẹ anh ấy, năm phần giống ba.”
“...” Bạch Tô không khỏi mở to mắt nhìn Phó Vân Tỉ, không thể không tổng kết một câu: “Vậy là, một người cha nhưng lại có những ba người mẹ?”
“Rất thông minh.”
Phó Vân Tỉ tiếp tục khen.
Chẳng trách Phó Vân Tiêu không hay về nhà họ Phó, lắm mối quan hệ phức tạp thế này, đổi lại là Bạch Tô, cô cũng không muốn về.
“Chuyện tình cảm nhà các anh rắc rối đến thế sao?”
Nhân lúc ông Phó còn chưa xuống tầng, Bạch Tô vội vàng hỏi.