"Số tiền này tôi sẽ trả lại cho anh, cũng mời anh về cho."
Bạch Tô vẫn vô tình nói tiếp, tiếp sau đó lại kêu một tiếng với bảo vệ, dự định mạnh mẽ kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.
"Số tiền này cô có thể trả lại cho tôi, nhưng tôi có thể giúp Phó Vân Tiêu trả toàn bộ số nợ, cô lẽ nào cũng không động lòng sao?”
Tư Bắc Triệt khóe môi ý cười càng tăng lên.
"Hy vọng cô suy nghĩ cẩn thận."
Nói xong câu này, không đợi bảo vệ ra tay, anh ta liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh ta lông mày vẫn không thể giãn ra.
Nói thật Tư Bắc Triệt đưa ra điều kiện này vô cùng mê hoặc.
Bởi vì Bạch Tô rất rõ tình trạng hiện giờ của Phó Vân Tiêu, nếu như thực sự không thể trả hết khoản vay kia, vậy Phó Vân Tiêu chỉ có thể phá sản hoặc mất mạng bất luận là gì Bạch Tô cũng không thể chấp nhận.
Sau khi Tư Bắc Triệt rời đi, thi không có ai đến thăm Bạch Tô nữa.
Hai ngày liên tiếp Bạch Tô đều bị nhốt ở trong bệnh viện, đâu cũng không thể đi.
Thế nhưng hai ngày ở bệnh viện cô hồi phục rất nhanh cơ bản đã ổn rồi.
Khi đến ngày thứ ba, Bạch Tô đang nằm ở trên giường bệnh tẻ nhạt xem tivi đột nhiên kênh giải trí của thành phố A phát tin tức gây chú ý của Bạch Tô.
"Tư bản Thượng Vân tiền vốn liên tiếp bị tan vỡ, công ty đòi nợ đã bắt đầu tới cửa đòi nợ. Nguyên nhân cụ thể còn đang xác định."
Sau khi tin tức này còn có một số bức ảnh mơ hồ, mấy người từ trong tòa nhà bị dẫn ra ngoài, mấy tấm hình này rõ ràng là chụp trộm, độ nét cùng góc độ chụp đặc biệt xấu, Bạch Tô nhìn thời gian và địa điểm này trong lúc nhất thời cũng không biệt ra được đây có phải là tòa nhà Tư sản Phong Thương không.
Tuy rằng không có cách nào xác nhận tính chính xác trên tivi nhưng cô rõ ràng biết được chuyện Phó Vân Tiêu có khoản tiền vay cô vốn là đang ở trạng thái buông lòng thì sau khi nhìn thấy tin tức này đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sắc mặt của cô càng ngày càng trở nên nghiêm nghị bởi vì căng thẳng, cô không cảm thấy chiếc điều khiển đang bị cô siết chặt trong tay, mồ hôi trong tay đã toát hết mồ hôi.
Tin tức kết thúc, Bạch Tô buồn bực tắt ti vi, do dự một chút cô vẫn là cầm điện thoại lên dự định gọi điện cho Phó Vân Tiêu hỏi thăm tình hình cụ thể của anh.
"Tút... tút..."
Vang lên mấy tiếng nhưng vẫn không có người nghe, trong lòng cô hồi hộp thình thịch một cái, một ý nghĩ không tốt đang quanh quẩn trong lòng cô.
Có thể là lo lắng quá độ, cô cầm điện thoại trong tay mà bắt đầu run rẩy lên.
"Hù."
Thờ phào nhẹ nhõm, cố gắng bình phục lại tâm tình của mình, cô lúc này mới bấm gọi số của thư ký, muốn hỏi tình hình của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng điện thoại vừa mới gọi đi thì có một người lạ gọi đến.
"Alo?"
Bạch Tô hoài nghi nghe điện thoại.
"Cô Bạch, cô mau trở về công ty đi xảy ra chuyện lớn rồi."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người con gái xa lạ.
"Cô là ai?"
Nghe mấy lời này trong điện thoại Bạch Tô hơi nhíu mày lên cẩn thận nghi ngờ hỏi một câu.
Thế nhưng người ở trong điện thoại hình như là không nghe thấy tiếng của Bạch Tô hỏi, tiếp tục nói "Thực sự không liên lạc được với tổng giám đốc Phó mới phải gọi điện thoại cho cô, phiền cô nhanh lên đến đây một chuyến đi."
Vừa nói xong câu này không đợi Bạch Tô tiếp tục hỏi, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh đứt đoạn.
Vốn là vừa mới xem xong tin tức tâm trạng đã rất phức tạp, đột nhiên lại nhận được cuộc điện thoại này, Bạch Tô lại càng thêm xác định Phó Vân Tiêu bến đó gặp phải rắc rối rồi hơn nữa hình như là rắc rối lớn không giải quyết được.
Nghĩ rõ được những thứ này Bạch Tô không có chút do dự liền đứng dậy muốn rời khỏi bệnh viện.
"Cô Bạch, xin hỏi cô muốn đi đâu?
Bảo vệ vẫn đứng giữ ở ngoài cửa.
"Tránh ra."
Bạch Tô đã không còn chút nhẫn nại mà hao tổn ở đây nữa, ngữ khí lạnh lùng đẩy tay bọn họ ra ngoài.
Thế nhưng cô đẩy tay của một người một người khác lại chắn trước người cô.
"Ông Nghiêm bảo chúng tôi bảo vệ cô, mời cô Bạch đừng làm khó dễ cho chúng tôi."
Bảo vệ do dự một chút nhưng vẫn là kiên quyết ngăn cản Bạch Tô.
"Không thả đi đúng không?"
Ánh mắt âm trầm của Bạch Tô lại một lần nữa nhìn bọn họ, tiếp theo xoay người trở về phong.
Chỉ có điều cô lần này trở về phòng không phải là trở về giường mà là đi thẳng đến phía trước cửa sổ mở ra.
"Để tôi quang minh chính đại rời đi không muốn lại bắt ta từ đây nhảy xuống sao? Ba giây suy nghĩ."
Có thể nhìn ra Bạch Tô thực sự rất sốt ruột.
Ngữ khí của cô vô cùng lạnh lùng không có ai sẽ hoài nghi cô là đang đùa hay không.
"Đây là..."
Hai tên bảo vệ do dự trong lúc nhất thời không chú ý.
Nhìn thấy bọn họ bắt đầu trở nên do dự, Bạch Tô cũng không nói nhiều, tiếp sau đó là đi ra ngoài cửa.
Lần này bảo vệ không dám cản Bạch Tô nữa, cho đến khi Bạch Tô rời đi, bọn họ mới nhanh chóng gọi điện cho Nghiêm Đình, thông báo tình huống xảy ra ở đây.
Lúc trên đường, Bạch Tô cầm điện thoại di động lại gọi hai cuộc cho Phó Vân Tiêu, nhưng vẫn không có ai nghe.
Bạch Tô đi thẳng đến tòa nhà Tư Bản Thượng Vân, khi đợi cô chạy đến cửa bên ngoài đã đỗ vài chiếc xe minibus ở trong tầng một mấy người đàn ông xăm hình đầu trọc đang ở trước lễ tân cắn hạt dưa, có nói có cười thỉnh thoảng còn đùa giỡn chị gái lễ tân.
"Cô Bạch."
Nhìn thấy Bạch Tô từ ngoài cửa đi vào, chị lễ tân như là bắt được vàng vội vàng từ mấy người đàn ông xăm hình đầu trọc xông ra ngoài.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
Bạch Tô lông mày cau lại ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những người này nghi hoặc hỏi lễ tân.
"Bọn họ nói bọn họ là đến muốn đòi nợ..."
Chị lễ tân có chút do dự nhìn Bạch Tô nói, ánh mắt còn mang theo sự không chắc chắn.
"Đồng thời còn bắt tôi liên lạc với ông chủ xuống giải quyết thế nhưng tổng giám đốc Phó hôm nay lại không đến công ty đi làm."
Dừng một chút chị lễ tân lại bổ sung chuyện đã xảy ra.
"Tôi biết rồi, cô quay về làm việc đi, không cần để ý đến bọn họ nữa."
Bạch Tô gật đầu lại nhìn bọn họ chuẩn bị đi lên tầng.
"Chờ chút."
Ngay khi Bạch Tô đang định đi về phía thang máy thì một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đầu trọc còn có vết sẹo chặn Bạch Tô đi.
"Cô gái xinh đẹp này muốn đi lên tầng hả?"
Người đàn ông mang theo vết sẹo trên đầu lộ ra ý cười tá ác chặn cửa thang máy ánh mắt tham lam nhìn Bạch Tô.
"Anh muốn làm gì?"
Bạch Tô không chút sợ sệt hỏi lại, ngẩng đầu lên ánh mắt đối chọi cực gắt nhìn với người đàn ông sẹo trên đầu.
"Không muốn làm gì, chỉ là nhìn thấy gái xinh trong lòng ngứa ngáy muốn nói chuyện cùng với người đẹp."
Người đàn ông vẹo cười tà ác càng nhiều, tay vẫn chống lại ở cửa thang máy không chịu nhường đường.
Chịu nhịn sự đùa giỡn của những tên lưu manh này Bạch Tô nhíu mày càng chặt.
Ngay khi cô đang chuẩn bị đẩy bàn tay chặn ở phía trước mà mạnh mẽ đi lên tầng thì thang máy đột nhiên vang lên, tiếp theo cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc quần áo com lê màu đen đeo kính đen từ trong thang máy đi ra.
"Đại ca."