Họ không thể liên lạc với nhau nên Bạch Tô chỉ có thể cẩn thận vừa tìm kiếm vừa phải bảo vệ bản thân mình cùng với một đồng nghiệp khác.
Đồng đội là một cô gái còn nhát gan hơn cả Bạch Tô, thấy trời mưa bèn quay sang nói với Bạch Tô: "An, chúng ta nhanh chân đi lên thôi, trời mưa rồi nên xuống dưới thế này nguy hiểm lắm."
Nói xong bèn nhanh chóng bò lên trên.
Bạch Tô sợ tới mức vội vàng ngăn cản cô ấy lại: Chúng ta lên bằng đường lúc nãy xuống đi."
"Không cần phải quay lại đường cũ, tôi cảm thấy con đường này cũng đi được." Cô ấy lại nói: "Tuy là con đường ban ngày chúng ta đi xuống khá là bằng phẳng nhưng nó mất thời gian lắm, chờ đến khi chúng ta lên tới nơi rồi thì ai biết đã mấy giờ, tôi tính lên bằng đường này luôn."
Bạch Tô ngước lên trên nhìn, tuy là trông nó thẳng tắp và cũng không cao mấy nhưng mà... Trông vẫn khá là nguy hiểm.
Bạch Tô do dự một chút nói: "Sắc trời đã tối rồi, chúng ta đừng mạo hiểm làm thế, cứ men theo đường cũ thôi."
"Quay về bằng đường cũ thì phải lãng phí biết bao nhiêu là thời gian?" Cô gái mất hứng nói: "An, cô nhát gan như vậy ư? Thế thì cô cứ làm theo ý mình đi, tự cô quay về đường cũ còn tôi sẽ đi đường này, lát nữa mưa lớn rồi thì chắc không còn đi được nữa, cô đi cái đường kia thì chắc trời sáng cũng chưa chắc về tới."
Cô ấy nói thế thì Bạch Tô cũng không mình có thể khuyên cô ấy như nào được nữa, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ nhìn.
Cô gái kia còn không chờ Bạch Tô phản ứng lại, nhanh chóng vươn tay bắt đầu leo lên trên núi.
Bạch Tô sợ tới mức vội vàng nhắc nhở: "Cô cẩn thận một chút, tôi chiếu đèn pin cho cô đi."
Vì điện thoại bị mất sóng nên không thể liên lạc được với nhau, nó chỉ còn mỗi tác dụng làm công cụ chiếu sáng, Bạch Tô bèn nhắc nhở cô ấy.
Thế nhưng cô ấy lại không cho là đúng: "Cô cứ xé chuyện bé ra to thế nhỉ, trước đó tôi leo núi nhiều rồi, cũng chinh phục rất nhiều núi nên có sẵn kỹ năng, cô không cần phải lo cho tôi đâu, nhanh chóng tìm đường tự vệ đi, hoặc là giữ lại chút pin để chiếu sáng cho bản thân mình."
Nói xong thì cô ấy không còn quan tâm đến Bạch Tô nữa.
Bạch Tô cảm thấy mình chiếu sáng cho cô ấy thế này cũng phí công nhưng cô vẫn cố khiến người ta bực bội, đứng đó chiếu một hồi mới bắt đầu cẩn thận đi tìm về đường của mình.
Con đường đó bằng phẳng hơn nhiều nhưng vì mưa rơi xuống nên cũng khá lầy lội khó đi, mỗi bước chân lên đá đều có thể trượt mất nên Bạch Tô cẩn thận nắm lấy cành cây nhỏ bên cạnh và khó khăn đi về phía trước.
Cô cảm thấy nó khó đi từ đầu rồi, lúc đi xuống thì con đường này vẫn còn sáng, mặt trời cũng chưa xuống núi nên còn đỡ, bây giờ trời tối nó lại càng khó đi.
Bạch Tô vất vả nhưng vẫn di chuyển khá suôn sẻ, thỉnh thoảng lại gọi tên cô gái kia để nghe được tiếng trả lời, cô hơi lo lắng khi không c có tiếng đáp lại.
Hồi đầu cô ấy vẫn còn kiên nhẫn đáp lời Bạch Tô nhưng lúc nào cũng cảnh cáo Bạch Tô đừng để ý tới mình làm gì, mắng Bạch Tô là người nhát gan, cô ấy lên đó rồi sẽ không xuống đây để tìm Bạch Tô nữa.
Sau đó cô ấy dứt khoát không nói gì.
Thế nên sau đó Bạch Tô cũng không biết là vì tức giận hay lý do gì khác mà không nghe thấy câu trả lời, cũng có thể cô ấy đã gặp phải nguy hiểm gì đó...
Bạch Tô càng đi càng bất an, càng đi càng lo lắng, muốn quay lại tìm cô gái đó xem thế nào.
Sau đó cô chợt thấy một tia sáng, một người tình nguyện chờ mãi vẫn không thấy Bạch Tô và cô gái kia lên nên mới xuống đây tìm.
Khi nhìn thấy Bạch Tô bèn hỏi: "Cô bé kia đâu?"
Bạch Tô ngây người, lúc nãy cô xem điện thoại thì đã gần hai tiếng trôi qua rồi, với tốc độ leo lên như thế thì hẳn là cô gái đó phải lên đến nơi lâu rồi mới đúng, suy cho cùng thì con đường mất thời gian của cô cũng gần kết thúc rồi.
"Mọi người không nhìn thấy cô ấy hả?" Bạch Tô kinh ngạc hỏi một câu.
Tình nguyện viên đó lập tức nhíu mày, nói: "Cô ấy vừa mới hấp tấp nên đã chọn con đường mạo hiểm ư?"
Câu nói đó khiến Bạch Tô sửng sốt.
Thấy vẻ mặt của Bạch Tô lúc này, tình nguyện viên không cần Bạch Tô trả lời cũng biết là anh ta nói đúng rồi.
Anh ta thầm than thở nói: "Tính con bé này đúng là, không thể để người ta yên tâm đước"
Vừa nói vừa đi xuống dưới chân núi, muốn men theo đường lúc nãy để tìm người.
Bạch Tô thấy thế cũng vội vàng quay lại thì nghe người đó tức giận nói: "Trước đó chúng tôi thường đi leo núi dã ngoại với nhau, cô ấy leo núi rồi lại không chịu đeo dây an toàn vào, cứ tưởng là mình tài giỏi lắm, là một tay leo núi cừ khôi, nào ngờ có một lần suýt tí nữa là ngã chết, may là có đồng đội ở dưới đỡ được, hại người ta gãy mất mấy cây xương sườn. Trước đó khi chúng tôi leo lên sườn núi thì cô ấy cứ khăng khăng rủ một cô gái khác rời khỏi đội ngũ đi một con đường khác, kết quả cô gái đó giẫm vào khoảng không, trượt chân té xuống khe núi."
Dường như người đàn ông đó càng nói càng tức giận nên trực tiếp mắng: "Mẹ nó, đã thế rồi mà vẫn không chịu chừa, cứ thích làm trò. May là cô không leo cùng với cô ấy."
Bạch Tô nghe xong thì cũng sụp đổ mất.
Bạch Tô do dự nói với người đàn ông đó: "Xin lỗi nha, tôi không biết trước đó cô ấy lại gây ra nhiều chuyện như thế, nếu tôi biết thì chắc chắn đã ngăn cô ấy lại rồi." Bạch Tô giải thích.
Người đàn ông đó vung tay lên: "Cô không khuyên nổi đâu, cô ấy không dụ dỗ cô theo được là là may mắn lắm rồi."
Bạch Tô cũng không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ đi nhanh hơn để xuống núi tìm kiếm, vừa đi vừa gọi tên cô bé đó.
Thế nhưng càng đi xuống tim họ lại càng lạnh lẽo.
Bởi vì họ càng đi xuống lại càng đến gần vị trí cô gái đó leo lên nhưng không hề nghe thấy tiếng đáp lời.
Bạch Tô kể lại cho người đó nghe chuyện mình gọi tên cô gái ấy.
Tình nguyện viên đó lại mất kiên nhẫn nói với Bạch Tô: "Không thể trách cô được, lẽ ra không nên dẫn cô gái này theo, rõ ràng cô ấy là một đứa ngốc. Ai lại muốn xuống núi tìm cô ấy thế này! Tôi cũng muốn nhanh chóng quay về khách sạn chứ!"
Họ nói xong thì đã đi tới nơi cô gái ấy bắt đầu leo lên.
Bạch Tô nhìn lên trên, nói với tình nguyện viên kia: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Leo lên trên tìm thì quá nguy hiểm."
"Chúng ta tìm xung quanh trước đã, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy đã bị ngã chết!"
Giọng người đàn ông đó cũng khá là gay gắt và bực bội.
Có thể thấy anh ta đã chịu đựng cô gái nọ rất lâu rồi.
Bạch Tô hơi lo lắng gật đầu, đúng lúc đó cô lại nghe thấy giọng của một người đàn ông gọi to tên mình: "Bạch Tô! Bạch Tô!"
Cái tên đó luôn là tên Phó Vân Tiêu gọi cô nên Bạch Tô khá quen thuộc.
Cô xoay người lại thì trông thấy cả Vương Tiểu Đồng, Tử Sắt và Phó Vân Tiêu đều tìm tới.
Thậm chí khi Vương Tiểu Đồng trông thấy Bạch Tô còn thở phào nhẹ nhõm và nói với Bạch Tô: "Làm tôi sợ gần chết, cứ tưởng là cô xảy ra chuyện gì rồi, cũng may là không sao."