Lúc này, cô mới hiểu vì sao trong phòng bệnh tắt đèn.
Bởi vì Phó Vân Tiêu không còn ở phòng bệnh này nữa, anh đã được chuyển đến một phòng bệnh khác.
Có chút không thể tin được, sau đó Bạch Tô lại vén chăn bông trên giường bệnh lên.
Không có.
Cô chạy vội đến tủ để kiểm tra quần áo của Phó Vân Tiêu.
Trống rỗng.
Bạch Tô nhìn một vòng toàn phòng bệnh, cả phòng bệnh đều đã ở trạng thái hoàn toàn mới, rõ ràng là đã có người dọn dẹp rồi, Phó Vân Tiêu quả thực không còn ở đây nữa.
Tắt đèn trong phòng bệnh rồi Bạch Tô gấp gáp bước ra ngoài.
“Sao cô ra sớm vậy?”
Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô có chút nghi hoặc, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Bạch Tô lại lắc đầu không nói gì.
“Không có chuyện gì?”
Muốn hiểu được suy nghĩ của Bạch Tô thì chỉ có thể dựa vào suy đoán, Đỗ Đỗ cố gắng giải thích ý nghĩa của cái lắc đầu.
“Không còn nữa.”
Bạch Tô mệt mỏi nói, có thể nghe được cô rất phiền muộn.
“Cái gì đã không còn?”
Đỗ Đỗ vẫn không hiểu Bạch Tô nói gì.
Sau đó Bạch Tô trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh đèn hành lang chiếu thẳng vào giường bệnh, trên giường trống rỗng không có bóng dáng của người nào.
Thấy vậy, lông mày Đỗ Đỗ cũng cau lại, anh ta cũng hiểu được tại sao Bạch Tố lại trông buồn bã như vậy.
Dù sao cũng đã nhìn ra được tình cảm của Bạch Tô đối với Phó Vân Tiêu, sợ Bạch Tô sẽ quá buồn, ánh mắt Đỗ Đỗ đảo nhanh, nghĩ biện pháp đối phó.
“Thực ra, đây không hẳn là một điều xấu. Nó cho thấy sức khỏe của Phó Vân Tiêu đã được cải thiện, vì vậy anh ta đã được chuyển đến một khu phòng khác.”
Đỗ Đỗ chỉ có thể dùng cách này để an ủi Bạch Tô.
“Nhưng mà cũng có thể chuyển phòng là vì bệnh tình ngày càng nghiêm trọng.”
Bạch Tô không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, nó cứ đi theo chiều hướng xấu.
“Không, anh ta đã qua khỏi cơn nguy kịch và cơ thể anh ta không thể tồi tệ hơn được nữa.”
Đỗ Đỗ vẫn kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tô, nhưng mà vẫn không thể làm cho Bạch Tô hài lòng.
“Hơn nữa cô hãy nghĩ về nó từ một góc độ khác…”
Thấy Bạch Tô không có đáp lại, Đỗ Đỗ tiếp tục bổ sung.
Nhưng mà, anh ta mới nói được nửa câu này thì điện thoại di động vang lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra thì thấy trên màn hình hiện lên tên của thư ký.
“Anh Đỗ, tung tích của tổng giám đốc Tư đã được tìm thấy. Thật trùng hợp là anh ta cũng đang ở bệnh viện ở thành phố A.”
Sau khi bắt máy lên thì giọng cô thư ký cũng truyền đến.
“Vậy sức khỏe của anh ta thế nào?”
Đỗ Đỗ không khỏi hỏi.
“Cũng không phải là một vấn đề lớn, nhưng tôi không có quá nhiều thông tin chi tiết về chuyện đó, còn cần phải đến đó thì mới biết.”
Sau đó thư ký nói thêm.
“Hiểu rồi, cảm ơn.”
Dù là nhân viên của Đỗ Đỗ nhưng mà anh ta vẫn vẫn lịch sự cảm ơn rồi mới cúp máy.
“Có một tin tốt.”
Biết Bạch Tô lúc này tâm tình không tốt, sau khi cúp điện thoại thì Đỗ Đỗ nhanh chóng cười nói với Bạch Tô tin tức đó.
“Tin tốt gì?”
Trên khuôn mặt Bạch Tô vẫn còn nét khổ sở, cô vẫn không thể nguôi ngoai sau sự biến mất của Phó Vân Tiêu.
“Thư ký vừa gọi điện thoại đến nói là đã tìm được nơi ở hiện tại của Tư Bắc Triệt.”
Anh ta vừa nói chuyện vừa quan sát biểu hiện của Bạch Tô, quả nhiên sau khi nghe được tin tức thì Bạch Tô nhất thời sững sờ một giây, sau đó vẻ mặt khổ sở cũng giảm đi đáng kể.
Phó Vân Tiêu và Tư Bắc Triệt là hai người cô lo lắng nhất sau vụ sạt lở ở núi đó.
Bây giờ Phó Vân Tiêu ít nhất đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, vốn là cô không dám mong đợi tin tốt hơn nhưng mà không ngờ lại có được tin của Tư Bắc Triệt.
“Anh ta hiện tại thế nào? Anh ta đang ở đâu?”
Đã nhiều ngày không có tung tích của Tư Bắc Triệt, phản ứng của Bạch Tô giống như dự đoán của Đỗ Đỗ, vẫn có chút lo lắng.
Tư Bắc Triệt thực sự tốt với Bạch Tô, Bạch Tô cũng cảm thấy mình nợ Tư Bắc Triệt quá nhiều, trong thâm tâm cô đã coi anh ta như một người bạn thân nhất của mình.
“Hẳn là không có chuyện gì lớn, tình huống cụ thể cần phải đến bệnh viện thì mới biết được.”
Đỗ Đỗ thành thật trả lời.
Vừa nói xong câu này thì trên điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn khác, là địa chỉ bệnh viện do thư ký gửi tới.
“Bệnh viện tư nhân Saintlton.”
Đỗ Đỗ nhẹ giọng địa chỉ.
“Đi thôi, đi gặp Tư Bắc Triệt.”
Sau đó Đỗ Đỗ lại nói thêm một câu.
“Được.”
Bạch Tô gật đầu, không chút do dự đi theo Đỗ Đỗ ra khỏi bệnh viện.
Bên kia, trong một căn hộ riêng cách bệnh viện không xa, Thời Hoan mặc một chiếc váy ngủ chỉ che ngang đùi, càng cau mày hơn khi nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Đôi mắt cô ta bất động, cô ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen, đầu đội khăn kín mít bước vào phòng bệnh rồi bật đèn trên màn hình máy tính.
Mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ bị che khuất hoàn toàn dưới tấm khăn trùm đầu, nhưng cô ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ dưới chiếc khăn trùm đầu trên màn hình.
“Quả nhiên như mình đoán, có ai đó đã lẻn vào phòng bệnh.”
Ánh mắt Thời Hoan trở nên lạnh lẽo, tựa hồ muốn nhìn thấu gương mặt sau tấm khăn trùm đầu qua màn hình, nhưng người phụ nữ này quấn quá kín, ngoại trừ một đôi mắt lộ ra bên ngoài thì không có bất kỳ nét nào khác.
Thật ra hai ngày nay sau một loạt chuyện xảy ra đã khiến cô ta đã nghi ngờ rồi.
Nhất là khi cô ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong tủ, Đỗ Đỗ mặc dù đã chứng minh là do anh ta gọi nhưng cô ta vẫn cảm giác được lúc đó trong tủ có người.
Vì vậy, để xác minh suy đoán của mình và tìm ra ai đang chú ý đến Phó Vân Tiêu, cô ta đã bí mật chuyển Phó Vân Tiêu đến một phòng bệnh VIP khác.
Đồng thời, cô ta cũng đã lắp đặt một camera nhỏ ở phòng bệnh trước đây của Phó Vân Tiêu với mục đích là bắt tận mặt những kẻ bí mật đến gặp Phó Vân Tiêu.
Đáng tiếc, kế hoạch của cô ta không hoàn toàn thành công, bởi vì người phụ nữ đi vào đã bịt quá kín.
Chết tiệt!
Thời Hoan thấp giọng chửi bới, sau đó lại giảm tốc độ lại, liên tục xem đoạn ghi hình và định tìm manh mối từ người của Bạch Tố.
Tuy nhiên, cách ngụy trang của Bạch Tô thực sự rất tốt.
Bất kể cách ăn mặc hay là sở thích thông thường, không có cách nào kết nối Bạch Tô với người phụ nữ trước mặt.
Cô ta đã xem lại Bạch Tô ra vào mấy lần, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không tìm ra manh mối nào.
Thời Hoan hoàn toàn khó chịu trước video này.
Khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, dường như cô ta đang âm mưu điều gì đó rất xấu xa
“Đừng nghĩ rằng ăn mặc như thế này thì tôi sẽ không thể tìm thấy cô.”
Thời Hoan cau mày, nói rất chậm, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Hai tay nắm chặt nắm đấm, bởi vì dùng lực quá lớn nên hai tay không khỏi bắt đầu run lên.
Sau một lúc, não của Thời Hoan xoay nhanh, dường như đang phân tích tất cả những chuyện này.
Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, cô ta lại nhấc điện thoại rồi bấm một cuộc gọi.
“Này, tôi là Thời Hoan. Tôi đồng ý với giao dịch mà lần trước mà anh đã nói với tôi.”
Khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Thời Hoan không chứa bất kỳ cảm xúc nào nói với người bên kia.