Qua điện thoại, Bạch Tô có thể cảm nhận được vẻ hoảng sợ của Văn.
“Tôi nghe thấy, có chuyện gì thế?”
Cảm xúc của Bạch Tô cũng hỗn loạn, cô trả lời với giọng đầy căng thẳng.
“Cứu tôi với, Bạch Tô! Cứu mạng!”
Tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng Văn hét cầu cứu.
“Cô đang ở đâu thế, Văn. Cô đừng lo lắng.”
Bạch Tô cố gắng xoa dịu cảm xúc của Văn, thế nhưng dường như Văn không thể nghe thấy Bạch Tô nói gì.
“Cứu tôi với! Cứu tôi!”
Hai tiếng hét lại vang lên, điện thoại vang lên tiếng báo bận.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn điện thoại, cô nhanh chóng bấm gọi lại, nhưng vẫn là tín hiệu không liên lạc được.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt càng trở nên nghiêm túc.
Không được, cô nhất định phải đi cứu Văn.
Cô suy nghĩ cẩn thận rồi đi về phía Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vẫn đang uống rượu với khách hàng, thấy Bạch Tô đến gần, anh đặt ly rượu xuống, đi về phía Bạch Tô.
“Sao thế em? Ở một mình thấy chán hả?”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng hỏi.
“Không phải.”
Bạch Tô lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Phó Vân Tiêu.
“Vừa nãy Văn gọi điện thoại cho em, cô ấy cứ kêu cứu trong điện thoại, nhưng sau đó lại không có tín hiệu nữa!”
Bạch Tô rất lo lắng, cô kể lại mọi chuyện cho Phó Vân Tiêu.
“Chỉ có thông tin này thôi sao?”
Nghe lời kể của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu xác nhận lại một lần nữa.
“Vâng.”
Bạch Tô gật đầu.
“Bây giờ chúng mình nên làm gì đây?”
Không biết tại sao, Bạch Tô lại lo lắng cho Văn đến thế.
“Em yên tâm, anh sẽ cho người đi tìm cô ấy ngay lập tức.”
Nhận ra sự lo lắng của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu chủ động kéo tay cô, cố gắng xoá tan sự lo lắng của Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rồi nói chuyện, cuối cùng cô vẫn gật đầu, siết chặt tay Phó Vân Tiêu.
“Đưa em đi cùng đi.”
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, chớp chớp đôi mắt.
“Được thôi.”
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Bạch Vân Tiêu vẫn gật đầu đồng ý yêu cầu của Bạch Tô.
Trang viên Tây Tây sát núi nằm ở ngoại ô thành phố B, mở một nông trại rộng lớn.
Phía sau trang viên là một vùng đất trống rộng lớn, hoang vu chưa phát triển, trên núi cỏ dại mọc um tùm, tuy không có dã thú lớn nhưng lại có rất nhiều rắn độc và cực kỳ nguy hiểm.
Bóng tối bao trùm lấy ngọn núi hoang dã, thỉnh thoảng có tiếng chim cú kêu lên, Bạch Tô nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dấy lên tia sợ hãi.
“Em đi tìm Văn cùng anh đi.”
Dường như nhận ra nỗi sợ hãi trong lòng Bạch Tô, Phó Vân Tiêu nắm chắc tay cô.
Do dự một chút, Bạch Tô muốn đồng ý với anh, thế nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
“Không, nhân lực không có đủ mà, em gần anh một chút là không sao đâu, gặp nguy hiểm anh sẽ gọi to cho em nghe thấy.”
Bạch Tô tự động viên mình, sau đó nhìn Phó Vân Tiêu, giả vờ bĩnh tĩnh nở một nụ cười.
Không đợi Phó Vân Tiêu thuyết phục một lần nữa, cô bật đèn pin và đi vào sâu trong núi hoang,
Ngọn núi hoang dã loé lên ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
Bạch Tô lấy hết can đảm, từng bước, từng bước chầm chậm khám phá từng chút một.
Cô lần lượt đi qua hai khu rừng nhỏ, vẫn không tìm thấy Văn, nhưng cô càng lúc càng dũng cảm, không còn hoảng sợ như lúc mới đến nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi đi về phía trước.
“Văn?”
Vừa đi tìm, cô vừa khẽ gọi tên Văn.
Đột nhiên Bạch Tô phát hiện ở phía trước không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, cô nhìn một cái liền nghĩ ngay đến Văn có thể đang ở trong đó. Sau đó, cô tập trung nhìn căn nhà nhỏ, chậm rãi đi tới.
Thần kinh Bạch Tô căng thẳng, ánh sáng đèn pin chiếu vào ngôi nhà, cô còn không dám thở mạnh.
Cô không biết Văn có ở trong đó hay không, càng không biết được rằng trong căn nhà đó ngoài Văn ra còn có người xấu hay không.
“Hừm!”
Bạch Tô hít một hơi thật sâu, do lo lắng nên tay cô đổ rất nhiều mồ hôi.
Ngay khi cô nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ, từng chút tiến lại gần, bỗng nhiên giọng nói của một người phụ nữ vang lên sau lưng cô.
Trong giờ phút này, bỗng nhiên có tiếng ai đó thật sự khiến cô như rớt tim ra ngoài, đặc biệt còn là giọng nói của phụ nữ.
“Bạch Tô?”
Giữa nơi hoang vu tối đen như mực, đột nhiên có người gọi tên mình khiến Bạch Tô sợ hãi dựng tóc gáy.
Sau khi sững sờ 3 giây, Bạch Tô mới cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc.
Sau đó cô mới dám từ từ quay đầu lại nhìn.
“Dọa tôi sợ chết đi được!”
Thấy người đứng sau lưng là Văn, Bạch Tô sợ hãi vỗ ngực.
“Sao cô lại ở đây? Cô có bị thương ở đâu không?”
Bạch Tô tiến lên hai bước, vội vàng quan tâm Văn.
“Tôi không sau, chỉ là hơi sợ thôi, còn phiền mọi người đưa nhiều người như thế đến tìm tôi nữa.”
Văn rất lịch sự, ngại ngùng nở một nụ cười.
“Tối nay, có một nhân viên phục vụ nói cô đang ở đây đợi tôi, nên tôi mới qua đó xem sao. Thế nhưng khi đến đó, tôi cảm thấy sợ hãi, ở đây không có tín hiệu, tôi gọi điện cho cô, gọi mãi mới liên lạc được.”
Tiếp theo, Văn giải thích về nguyên nhân cô ta đến đây.
“Tôi không tìm thấy nhân viên phục vụ?”
Bạch Tô cảm thấy hơi nghi ngờ, cô không ngờ đến Văn ở đây lại có liên quan đến mình.
“Tôi biết không phải cô, đến đây tôi biết không phải là do cô làm, hẳn là chúng ta đã trúng kế rồi.”
Không đợi Bạch Tô giải thích, Văn đã xua tay, cắt ngang lời của cô.
Nghe những lời Văn nói, Bạch Tô nhíu chặt mày.
“Thật ngại quá, tuy rằng tôi không biết ai lợi dụng danh nghĩa của tôi để lừa cô đến đây, thế nhưng cũng là vì tôi mà cô mới phải đến đây…”
Bạch Tô càng hoài nghi, cô ngại ngùng nhìn Văn.
“Được rồi, tôi không sao mà, quay về tắm rửa nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.”
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Bạch Tô, Văn thay đổi ngữ điệu, an ủi Bạch Tô.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, vội vã rời khỏi đây.
Văn và mọi người quay lại trang viên, thế nhưng Bạch Tô vẫn cau mày, dường như có điều gì đó cô nghĩ mãi không hiểu.
“Sao thế? Cả tối nay em đều trong trạng thái như này?”
Phó Vân Tiêu quan sát rất tỉ mỉ, khi chỉ có anh và Bạch Tô bên cạnh nhau, anh mới dịu dàng hỏi cô.
“Việc Văn đi tới vùng hoang dã đó có liên quan tới em.”
Sau một hồi do dự, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, và nói ra những gì mình nghĩ.
“Hả?”
Nghe thấy Bạch Tô nói vậy, dường như đã thu hút sự hứng thú của Phó Vân Tiêu.
“Cô ấy đi đến đó là vì ai đó đã lấy danh nghĩa của em gọi điện thoại cho Văn, nói em đang ở đó đợi cô ấy.”
Nói đến đây, Bạch Tô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu mà không hề chớp mắt, dường như cô đang chờ đợi câu trả lời của Phó Vân Tiêu.
“Chiều nay, Văn đã ra mặt giúp em, vì thế em cảm thấy có người đang ác ý báo thù.”