Cùng Bạch Tô xuống lầu còn có thư ký của cô ấy nữa.
Sau khi cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu, mỉm cười trêu chọc Bạch Tô một câu: "Tổng giám đốc Bạch, tình cảm của cô và tổng giám đốc Phó thật là tốt, thời gian dài như vậy mà tổng giám đốc Phó vẫn có thể địch thâm đến đợi cô tan làm, có mấy người đàn ông có thể làm được việc này?"
Bị thư ký trêu, Bạch Tô chỉ đành mỉm cười.
"Được rồi, cô mau tan ca đi."
Bạch Tô liếc nhìn thư ký một cái, vội vàng đẩy cô thư ký đi ra ngoài.
Đợi đến khi Bạch Tôi bước về phía của Phó Vân Tiêu, dù anh vẫn đang bận tối mặt tối mày nhưng vẫn thong dong nhìn Bạch Tô, rõ ràng đoạn đối thoại vừa rồi của Bạch Tô và cô thư ký đều lọt vào mắt anh cả rồi.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu nhìn mình với ánh mắt ấm áp như vậy, đành bất đắc dĩ nhún vai, đến giải thích với Phó Vân Tiêu một câu: "Ây chà, mấy nhân viên này lo lắng cho em, còn hơn em lo nữa."
"Anh cảm thấy vui thay cho em."
Phó Vân Tiêu nói, xoay người mở cửa xe rồi mời Bạch Tô lên, Phó Vân Tiêu phóng thẳng một đường đưa Bạch Tô về nhà.
Trên đường đi, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu nói về nội dung công việc gần đây của cô, hy vọng Phó Vân Tiêu có thể cho mình một chút ý kiến.
Đợi đến sau khi Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô về đến nhà, trong nháy mắt Bạch Tô liền thay đổi trở nên có chút căng thẳng, cô nhìn Phó Vân Tiêu: "Em sợ bà ngoại của anh không thể chấp nhận em, hoặc là... bây giờ em đi trước nhé."
Bạch Tô do dự nhìn Phó Vân Tiêu, lo lắng nói một câu.
Phó Vân Tiêu điềm tĩnh nhìn Bạch Tô, nở một nụ cười mang theo giọng điệu đùa giỡn nói với Bạch Tô: "Sợ."
"Bình thường em đâu có sợ như vậy, từ lúc nào mà lại biến thành như thế này?"
Bạch Tô đành xua xua tay: "Thế này cũng không có cách, em quá quan tâm anh rồi."
Bạch Tô nói như thế, mặt Phó Vân Tiêu liền lập tức thay đổi, biểu cảm vô cùng hạnh phúc, nói với Bạch Tô: "Thôi được rồi, chúng ta đi nào."
Anh vươn tay ra chủ động nắm lấy tay Bạch Tô dắt đi, vừa xách đồ, vừa cùng Bạch Tô từ từ vào trong phòng.
Đợi đến lúc vào trong Bạch Tô rất căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người trong nhà đều đang bận rồi, nhìn thấy trạng thái của cô rất hiền lành, ôn hòa, lập tức Bạch Tô cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn.
Lúc này, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô hỏi một câu: "Em còn căng thẳng không?"
Bạch Tô biết lúc này Phó Vân Tiêu đang cố ý trêu mình, nói thẳng với Phó Vân Tiêu một câu: "Cảm ơn vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em, nếu như em vẫn còn căng thẳng thì có phải là quá có lỗi với anh rồi hay không?"
Hai người liền nhìn nhau mỉm cười.
Cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, vì đối phương mà chuẩn bị, chia sẽ, lo lắng cho nhau vô cùng tốt.
Thật khiến người ta cảm động lạ thường.
Ánh mắt Bạch Tô đang nhìn Phó Vân Tiêu đương nhiên mang theo cảm giác ấm áp, còn lúc Phó Vân Tiêu cứ mãi nhìn Bạch Tô thì lại tràn ngập sự quan tâm.
Lúc cả hai cùng nhìn nhau, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Là Thời Hoan từ trong phòng bước ra, lúc cô ta nhìn thấy Bạch Tô đã vờ như không thấy, Phó Vân Tiêu nói với Thời Hoan một câu: "Anh Vân Tiêu, anh đến rồi."
Mỗi lần cô ta và Phó Vân Tiêu nói chuyện đều giống như đang biến mình thành một thiếu nữ trưởng thành, như một nụ hoa.
Phó Vân Tiêu chỉ lặng lẽ gật đầy, dùng giọng điệu không được bình thường giải thích với cô ta một câu: "Hôm nay bà ngoại muốn gặp Bạch Tô."
"Đúng vậy, bà muốn nhìn thấy Bạch Tô."
Lúc Phó Vân Tiêu đang nói, trên lầu lại vang lên tiếng của người lớn, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cùn nhìn lên, vừa đúng lúc có người đang dìu bà đi về hướng bên này.
"Cháu đến rồi sao? Cơm cũng đã chuẩn bị gần xong rồi."
"Nhanh lên chúng ta cùng vào ăn cơm, vừa ăn vừa nói nhé."
Vẻ mặt của bà mang theo ý cười, từ từ đi về phía Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, Bạch Tô nhẹ nhàng cáu lấy tay Phó Vân Tiêu.
Nét mặt vui vẻ, nói: "Chào bà ngoại ạ."
Cô cũng theo Phó Vân Tiêu gọi là bà ngoại.
"Ngoan, ngoan lắm, chúng ta mau đến cùng nhau ăn cơm."
Quả nhiên, thái độ lần này và thái độ lần trước hoàn toàn không giống nhua, Bạch Tô có chút phiền lòng, Phó Vân Tiêu cuối cùng đã làm chuyện gì có có thể khiến cho thái độ của bà xoay chuyển nhanh như vậy.
Chỉ có điều lúc này, cô vẫn chưa có thời gian để hỏi Phó Vân Tiêu.
Hôm nay trong nhà không có ai khác, chỉ có bà ngoại, Thời Hoan, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.
Lúc mấy người bọn cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, Bạch Tô phát hiện ra, trên bàn có rất nhiều món mà cô thích ăn, cô vươn tay gặp một miếng cá Sóc, bà ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bạch Tô hỏi: "Thế nào? Mùi vị ra sao?"
"Hôm đó nghe được từ Phó Vân Tiêu, nhưng cũng không biết người làm có thể làm đúng khẩu vị cháu thích hay không."
Dường như bà sợ Bạch Tô sẽ không hài lòng nên đã nói thêm một câu nữa.
Lúc đó Bạch Tô đang tập trung nếm thịt cá, không kịp trả lời.
Phó Vân Tiêu ngồi bên cạnh chỉ đành biết mỉm cười, nói với bà: "Bà ngoài, rõ ràng là bà đã huy động rất nhiều lực lượng nha, cháu chỉ nói là chuẩn bị vài món là được rồi, nhưng bà lại chuẩn bị nguyên bàn toàn là đồ ăn ngon vừa lớn vừa nhiều như thế này, mấy người chúng ta không thể ăn xong."
Dường như lúc nói chuyện với bà ngoại, Phó Vân Tiêu sẽ để ý đến lời ăn tiếng nói nhiều một chút.
"Người mà cháu để ý, bà có thể không quan tâm được sao?"
Bà vui vẻ nói.
"Bà chủ, vừa nãy cô Bạch Tô có mang đến cho bà đồ gì đấy?"
Lúc mọi người nói chuyện, người làm đột nhiên đến trước mặt bà, nói cho bà.
Bà khẽ ngẩng đầu nghi hoặc một chút: "Cái gì hả?"
"Là đồ hí kịch, còn có một cái đĩa CD của mấy bậc thầy trong hí kịch."
Người làm đã ở bên cạnh bà rất nhiều năm, đương nhiên hiểu được hàm ý yêu thích của bà, đương nhiên cũng hiểu rất rõ món quà mà Bạch Tô tặng cho bà hoàn toàn chạm đến trái tim bà.
Quả nhiên sau khi người làm nói xong mấy câu này, sắc mặt của bà giản ra, vô cùng vui vẻ.
Từ từ bước đến bên chiếc hộp quà mà Bạch Tô tặng, mở hết toàn bộ một đống quà, càng mở ra, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc không thể che dấu được.
Mãi một lúc sau mới thì thầm nói: "Được."
Sau khi bà liên tục nới từ "Được", thì nói với Bạch Tô rằng: "Rất có tâm."
"Bà ngoại thích là được rồi ạ."
Bạch Tô nhìn thấy bà ngoài của Phó Vân Tiêu vui vẻ như vậy, từ tận đáy lòng cũng cảm thấy vui theo.
Cả nhà càng trở nên hạnh phúc hơn.
Bà đã từng hỏi Bạch Tô vấn đề này tồi, Bạch Tô trả lời rất tốt.
Phó Vân Tiêu đóng vai trò là người trung gian giới thiệu giúp đỡ hai bọn họ, khen ngợi Bạch Tô một hồi, khen ngợi bà ngoại một hồi, rõ ràng vô cùng hòa hợp.