Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây không phải là ăn cắp, đây là mượn.”

“Cô…”

Khi Đỗ Đỗ muốn nói thêm gì đó thì do quán tính sinh ra từ khúc quanh, Đỗ Đỗ trực tiếp bị ném sang một bên, lời nói vừa tới miệng thì lại bị chặn lại.

“Ừm.”

Vì rẽ đột ngột nên Chu Tiểu Mông đã thành công bỏ qua chiếc xe vừa đuổi theo, cô ấy hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt không vui của Đỗ Đỗ, vui mừng vỗ tay lái.

“Chà, kỹ năng xe của tôi ổn chứ?”

Sau đó Chu Tiểu Mông nhìn lại Đỗ Đỗ, tự đắc khoe mẽ.

Lại ngồi xuống đàng hoàng, vẻ mặt Đỗ Đỗ vẫn là nghiêm túc.

“Tại sao cô lại ăn trộm xe của người khác?”

“Tôi không ăn trộm nó.”

Chu Tiểu Mông vẻ mặt vô tội, nhàn nhạt hỏi, chớp chớp đôi mắt to.

“Đây là gọi là đi mượn và tôi sẽ trả lại cho họ khi tôi đã đưa anh đến chỗ cần đến.”


Cô ấy nói nửa đùa nửa thật, muốn Đỗ Đỗ thả lỏng, nhưng mà Đỗ Đỗ vẫn tỏ vẻ căng thẳng, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.

“Vậy tôi không cần cô đưa nữa, cô có thể trở về ngay lập tức.”

Nói xong, Đỗ Đỗ bắt đầu mở dây an toàn muốn xuống xe.

“ Này.”

Nhìn thấy Đỗ Đỗ chuẩn bị rời đi, Chu Tiểu Mông cũng lo lắng, theo bản năng thì giọng nói cô ấy cũng cao lên mấy phần.

“Anh cũng quá kém cỏi đi? Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng đã vì anh mà mượn xe của bọn họ, vậy mà anh lại nổi nóng với tôi, coi như tôi như người có tội ác tày trời!”

Càng nói, cô ấy càng cảm thấy tủi thân.

Suy nghĩ kỹ đi, từ lúc vào làng và bị truy đuổi thì đúng là cô gái đã giúp đỡ anh ta, còn nguyên nhân khiến cô gái này đi trộm xe cũng có một phần là do anh ta.

“Tôi biết cô đang muốn giúp tôi, nhưng ăn trộm đồ của người khác là sai. Cô nên về đi, cảm ơn cô đã giúp tôi.”

Nhìn thấy Chu Tiểu Mông sắp khóc, thái độ của Đỗ Đỗ mới dịu đi một chút.

“Sao anh lại không có lương tâm như vậy, vừa rồi tôi vừa trộm xe của bọn họ, lúc này trở về thì bọn họ nhất định sẽ giết tôi.”

Chu Tiểu Mông tức giận nhìn Đỗ Đỗ, không muốn trả xe.

“Vậy tôi đi với cô, sau khi trả xe xong thì chúng ta cùng nhau tìm cách đi về.”

Đỗ Đỗ vẫn nhìn Chu Tiểu Mông giải thích.

Nói xong, Đỗ Đỗ lại cởi dây an toàn: “Cô đi xuống, để tôi lái trở về.”

Vừa nói thì Đỗ Đỗ chuẩn bị xuống xe, nhưng anh ta chỉ mới tháo dây an toàn chưa có động tác tiếp theo thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó liền nằm trở lại chỗ của mình.

“Anh ổn chứ?”

Thấy Đỗ Đỗ mất tự nhiên, Chu Tiểu Mông sửng sốt, bỏ đi thái độ cãi vã nhìn Đỗ Đỗ thận trọng hỏi.

Đỗ Đỗ mở miệng muốn nói, nhưng mà không biết vì sao lời nói truyền đến bên môi thì anh ta dường như không còn sức lực nói, cũng không nói được cái gì.

Từ từ, Đỗ Đỗ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, những tiếng xung quanh càng lúc càng mờ mịt, sau đó lập tức bất tỉnh.

Thấy Đỗ Đỗ cứ im lặng, Chu Tiểu Mông sợ hãi.

Thoáng chốc đã qua vài giây, sắc mặt Đỗ Đỗ đột nhiên tái nhợt, trên trán chảy xuống từng hạt mồ hôi lớn.

“Này, anh có chuyện gì vậy?”

Chu Tiểu Mông ngập ngừng lay cánh tay anh ta lần nữa, nhưng mà anh ta vẫn không đáp lại.

Sau đó cô ấy thận trọng đưa tay đặt lên trán Đỗ Đỗ, không biết đang xảy ra chuyện gì mà trán Đỗ Đỗ đột nhiên nóng lên, rõ ràng là đang phát sốt.

“Thầy Đỗ, dậy đi.”

Chu Tiểu Mông lại lo lắng lắc lắc cánh tay Đỗ Đỗ, nhưng Đỗ Đỗ vẫn không đáp lại.

Khởi động lại xe, Chu Tiểu Mông dậm chân ga lao nhanh đi.

Cuối cùng cũng lái xe ra khỏi con đường hẻo lánh này, hẳn là đã vào thị trấn, hai bên đường ngày càng nhiều nhà.

Lúc này thì trời đã rạng sáng, Chu Tiểu Mông tra bệnh viện gần nhất, sau đó lái xe thẳng đến bệnh viện, định đưa Đỗ Đỗ đi khám bệnh.

Đúng lúc này, Đỗ Đỗ đột nhiên tỉnh lại.

“Anh tỉnh rồi à?”

Nhìn thấy Đỗ Đỗ tỉnh lại, Chu Tiểu Mông có chút vui mừng.

“Ừm.”

Đỗ Đỗ ôm đầu, không biết chuyện gì xảy ra.

“Tôi đã ngủ à?”

Đỗ Đỗ xoa trán nhìn Chu Tiểu Mông, nghi ngờ hỏi.

“Ngủ? Anh làm tôi sợ muốn chết, vùa rồi trán của anh còn nóng hôi hổi, tôi còn tưởng rằng anh sắp chết đó.”

Chu Tiểu Mông cường điệu tình trạng vừa rồi của Đỗ Đỗ.

“Bây giờ anh đã khá hơn chưa? Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.”

Nhìn lại Đỗ Đỗ một lần nữa, Chu Tiểu Mông đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Tôi không đi bệnh viện, tôi không sao.”

Đỗ Đỗ lắc đầu từ chối Chu Tiểu Mông.

“Thật hay giả vậy?”

Chu Tiểu Mông nghi ngờ nhìn Đỗ Đỗ, vẻ mặt không tin, nhưng nhìn sắc mặt của Đỗ Đỗ thì quả thực so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, xem ra cũng không có chuyện gì.

“Để tôi xem anh còn sốt không.”

Sau đó Chu Tiểu Mông chậm rãi dừng xe lại bên đường, đưa tay sờ trán Đỗ Đỗ.

Quả nhiên là trán Đỗ Đỗ không hề nóng lên chút nào, giống như không có chuyện gì xảy ra.

“Thần kỳ thật, không ngờ thân thể của anh lại tốt như vậy.”

Chu Tiểu Mông không khỏi cảm thán, lần đầu tiên nhìn thấy một người có sức đề kháng mạnh mẽ như vậy.

“Mà này, đây là đâu?”

Không muốn nói về bệnh tình nữa, Đỗ Đỗ rốt cục định thần lại, phát hiện mình đã vào thị trấn, nơi đây nhìn cũng không lớn lắm, hiển nhiên không phải thành phố S.

“Đây là quận gần thành phố S, tôi định đưa anh đến bệnh viện thăm khám nên trực tiếp tới đây.”

Chu Tiểu Mông tùy tiện giải thích.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ trực tiếp đưa anh tới thành phố S.”

Sau đó, Chu Tiểu Mông dự định tiếp tục khởi động xe đi về phía trước.

“Đợi đã.”

Như chợt nhớ ra điều gì, Đỗ Đỗ gọi cô ấy lại.

“Nếu tôi đã vào thành phố rồi thì tôi sẽ thuê một chiếc ô tô, chúng ta hãy trả lại chiếc xe này cho họ đi.”

Đỗ Đỗ nhớ lại chuyện này, thậm chí còn đề xuất biện pháp.

“Không trở về.”

Chỉ là anh ta không ngờ rằng Chu Tiểu Mông còn không thèm nghĩ mà lại trực tiếp cự tuyệt.

“Tại sao không trả lại? Đây là xe của người khác mà, cô đã lấy trộm đó?”

Lông mày Đỗ Đỗ lập tức cau lại, càng ngày càng không hiểu người phụ nữ trước mặt, nhất thời cảm thấy cô ấy là người tốt, sau đó lại cho rằng cô ấy là kẻ trộm cố ý trộm đồ.

“Tôi đã lấy trộm nó đó rồi sao?”

Thấy Đỗ Đỗ cao giọng thì tính tình của Chu Tiểu Mông cũng nổi lên, cô ấy nhìn Đỗ Đỗ rồi lớn giọng hỏi.

“Tôi không chỉ cướp chiếc xe này mà cũng đã cứu anh đó. Vậy nên tôi hẳn là cũng nên ném anh trở về chỗ cũ để người dân trong làng đó chơi đùa anh.”

Chu Tiểu Mông nhìn Đỗ Đỗ, càng ngày càng cảm thấy tức giận, liền nói thêm: “Anh là giáo viên, nhưng tôi không phải học trò của anh, cho nên không cần anh dạy tôi.”


Cô ấy tức giận hất tay với Đỗ Đỗ, sau đó lại khởi động xe.


“Vậy thì cô hãy cho tôi xuống xe đi.”


Đỗ Đỗ thực sự tức giận, không muốn tranh cãi với Chu Tiểu Mông nữa.


Nói xong, anh ta xuống xe và đi đến cửa hàng gần đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK