Nhưng, bây giờ hắn đã được giao cho Mộ Vãn Vãn, chính là phải nghe theo sự chỉ đạo của Mộ Vãn Vãn, nếu như tùy tiện đi tìm Lâm Lập báo cáo cũng không tốt.
Cho nên Bạch Tiên Dũng rơi vào trầm tư, lặng lẽ ngồi trên chiếc xích đu ở trong sân hút một điếu thuốc, mới quyết định, làm theo chỉ đạo của Mộ Vãn Vãn.
Vốn dĩ...Mục đích xuất hiện của hắn chính là muốn tạo tổn thương cho Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, ngăn chặn hôn nhân của bọn họ.
Ngay cả ngoại hình hiện tại của hắn cũng được sinh ra để đóng tốt vai diễn này, nếu anh Lâm cho hắn đi theo Mộ Vãn Vãn, vậy hắn không thể tùy tiện đưa ra quyết định của riêng mình.
Cho nên! Phải nghe lời!
Bạch Tiên Dũng hút xong một điếu thuốc chậm rãi đứng dậy đi trở về phòng, cầm điện thoại lên gọi vào một dãy số.
Lúc này chính là ban đêm yên tĩnh, nhưng ông Phó vẫn chưa ngủ.
Thời điểm ông đang ở trong thư phòng đọc sách, tiếng chuông điện thoại dưới lầu vang lên, ông vội vàng bảo quản gia đi nghe điện thoại, nhưng, quản gia cầm điện thoại không biết nghe thấy gì, sắc mặt liền thay đổi.
Sau đó, vội vàng cúp điện thoại.
Hắn cũng không nói với ông Phó.
Lúc ông Phó rửa mặt xong chuẩn bị nằm xuống, điện thoại lại vang lên lần nữa, ông Phó cau mày, lại hỏi quản gia một câu, "Cuộc điện thoại vừa này là gì vậy?"
Quản gia ấp a ấp úng nhìn ông Phó một cái, mới lên tiếng, "Không sao, không có chuyện gì."
"Chắc không? Vậy là ai gọi điện thoại tới?"
"Một tên say rượu, gọi nhầm số."
Quản gia nói.
Ánh mắt ông Phó già nua nhưng lại sắc bén nhìn chằm chằm quản gia, hiển nhiên không tin lời hắn nói.
Nhưng quản gia vẫn đứng tại chỗ, mặc cho ông Phó nhìn chằm chằm nói, "Ngài phải tin tưởng tôi. Tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, tôi có nói dối bao giờ không?"
Ông Phó quan sát quản gia rất lâu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Trực tiếp nằm trên giường.
Hắn một mực ở bên cạnh ông Phó, chắc chắn ông Phó đã ngủ say, hắn mới chậm rãi yên lòng, từ từ đi xuống lầu.
Chuyện đầu tiên khi xuống dưới lầu chính là đem dây điện thoại rút ra.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, quản gia lại chạy lên lầu kiểm tra một lần, sau khi kiểm tra xong, mới chậm rãi trở về phòng của mình để đi ngủ.
Chẳng qua là... Hôm sau, quản gia vừa tỉnh dậy liền phát hiện không thấy ông Phó đâu.
Quản gia tìm khắp nhà, vẫn không thấy bóng dáng ông Phó đâu!
Hắn lại vội vàng ra lệnh cho người làm tìm hết các ngóc ngách trong nhà họ Phó một lần nữa, kết quả! Vẫn như cũ không thấy đâu!
Trong nháy mắt, quản gia hoảng hốt.
Hắn... Hắn do dự rất lâu, cuối cùng chỉ có thể cầm điện thoại lên run run rẩy rẩy gọi cho Phó Vân Tỷ.
Trong ba vị thiếu gia, mặc dù biết gọi điện cho Phó Vân Tiêu là tác dụng nhất, nhưng, hắn không dám.
Chuyện ông Phó mất tích, còn có cuộc điện thoại ngày hôm qua, người gọi đến cũng bảo hắn không được gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Nên chỉ có thể gọi cho Phó Vân Tỷ.
Thời điểm Phó Vân Tỷ nhận điện thoại còn đang ngủ nướng, vừa nghe điện thoại vừa mang theo vẻ lười biếng, "Sao vậy?"
Phó Vân Tỷ cau mày, không vui hỏi.
"Ông Phó... Mất tích rồi."
Quản gia run run nói.
"Ông Phó mất tích thì ông đi tìm đi, tìm tôi làm gì?"
Phó Vân Tỷ nhắm mắt lại một bên ngủ bù một bên tùy tiện đáp trả.
Kết quả, sau một giây phản ứng lại, ông ta vừa nói! Ông Phó mất tích rồi?!
Phó Vân Tỷ lập tức từ trên giường ngồi dậy, không quan tâm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài, nói, "Tại sao ông Phó lại mất tích? Ông ấy đi đâu rồi?"
Quản gia ở bên kia do dự, "Tôi cũng không biết, chẳng qua là... Chẳng qua là tối qua tôi nhận được một cú điện thoại, không biết có liên quan đến cuộc điện thoại này không."
"Cuộc điện thoại gì?"
Phó Vân Tỷ cau mày, không vui nói, "Lúc này đừng có vòng vo nữa!"
" Là... Là cuộc điện thoại từ chồng của bà Bạch Tuyết."
Vừa nghe được cái tên này, Phó Vân Tỷ liền sững sốt một chút, sau đó mới nhíu mày một cái, nói, "Bà Bạch Tuyết? Chính là Bạch Tuyết kia sao?"
Hắn sửng sốt, thậm chí bước đi còn hơi loạng choạng.
Lão quản gia ở đầu điện thoại bên kia cũng sửng sốt một chút, vội vàng trả lời “đúng”.
Phó Vân Tỷ nói, "Ông chờ tôi, tôi gọi điện thoại cho anh hai đã!"
"Đừng... Đừng thông báo cho cậu hai, tôi không chắc lắm, tìm được ông Phó trước rồi hãy nói, tôi cũng không dám tự mình quyết định."
Phó Vân Tỷ do dự, thật ra hắn cũng không thể tự mình quyết định, hắn không kiềm được siết chặt tay, cuối cùng bất đắc dĩ nói với quản gia một câu, "Cúp máy trước đây, tôi phải nhanh đi tìm mới được."
Phó Vân Tỷ lật tung toàn bộ thành phố A cũng không tìm được ông Phó.
Không ai nghĩ đến việc vào nghĩa trang để tìm người sống cả.
Ông Phó đứng ở trước mộ, nhìn bó hoa cúc trắng trước nấm mồ trước mặt, người trên đó mang nụ cười nhàn nhạt, ông không nhịn được nước mắt giàn giụa.
Trực tiếp quỳ ở trước mộ, đưa tay chạm vào người phụ nữ trong bức ảnh.
Gọi tên bà, "Bạch Tuyết."
Nhưng, người trong hình chỉ nhàn nhạt cười, không trả lời lại.
"Ai biết được em vẫn ở A thành phố chứ, nhiều năm như vậy, tôi cho người tìm em, tìm ở quê, tìm khắp các nơi trên thế giới, mà lại không tìm ở thành phố A. Sao em lại như biến mất khỏi thế giới này vậy?"
Lúc Ông Phó nói đến đây có chút xúc động.
"Là tôi có lỗi với em, cũng thật có lỗi với con gái của chúng ta."
Đúng lúc đó, xa xa một chiếc Land Rover dừng ở bên lề đường, ông Phó lập tức đứng dậy, ưu tư trong nháy mắt bị che giấu, chậm rãi nhìn người đàn ông đó đi về phía này.
Ông Phó cau mày nhìn Bạch Tiên Dũng, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn, "Ông chính là Bạch Tiên Dũng?"
"Ha ha."
Bạch Tiên Dũng đối mặt với ông Phó lạnh lùng cười một tiếng, "Ngủ với người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ ông không biết tôi là ai sao?"
Ông Phó nghe những lời này, đôi mắt mang theo ớn lạnh, kiêu ngạo nhìn Bạch Tiên Dũng, "Chuyện quá khứ, chắc ông cũng rõ, ban đầu tại sao lại xảy ra chuyện đó."
"Tôi không biết! Tôi ngược lại muốn biết, ông Phó nếu ông đã lừa Bạch Tuyết đi, còn làm Bạch Tuyết mang thai, tại sao lại không chịu trách nhiệm với cô ấy?"
"Vậy ông Bạch hôm nay tới tìm tôi, chính là vì muốn chất vấn tôi về những chuyện này?"
Ông Phó không trả lời câu hỏi của Bạch Tiên Dũng, mà hỏi lại một câu.
"Chẳng lẽ không phải ông nên cho tôi một lời giải thích sao?"
"Xin lỗi, bây giờ Bạch Tuyết đã chết, cho dù tôi có giải thích cũng chỉ giải thích cho Bạch Tuyết và đứa con gái còn trên cõi đời này của tôi, chứ không phải là ông."
Nói xong, ông Phó không muốn cùng Bạch Tiên Dũng nói nhiều nữa, trực tiếp chống gậy bước ra khỏi nghĩa trang.
Bạch Tiên Dũng nhìn bóng lưng ông Phó, bỗng đuổi theo sau, nói tiếp, "Con trai ông sắp kết hôn rồi, tôi hy vọng ông sẽ ngăn cản."
"Tôi ngăn cản hay không ngăn cản thì có liên quan gì đến ông?"