“Tôi bị dị ứng với táo…”
Bác sĩ Điền nhướng mắt nhìn chằm chằm Tư Bắc Triệt, rồi nhanh chóng cúi đầu xấu hổ.
“Nhưng tôi cũng có thể ăn…”
Có thể thấy rằng cô ta không muốn từ chối Tư Bắc Triệt, vì vậy cô ta nhỏ giọng nói thêm một câu nữa.
“Không có gì đâu.”
Cảm nhận được sự gò bó của bác sĩ Điền, Tư Bắc Triệt mỉm cười thoải mái để làm dịu bầu không khí, rồi anh ta đưa quả táo trực tiếp lên miệng và cắn một miếng.
“Lần đầu tiên tôi thấy một người bị dị ứng với táo, cô có dị ứng với các loại trái cây khác không?”
Tư Bắc Triệt tỏ ra rất thoải mái, thậm chí có một chút tò mò.
Có thể là do bị trạng thái của anh ta nhiễm, dây thần kinh căng thẳng của bác sĩ Điền từ từ thả lỏng.
“Không dị ứng.”
Bác sĩ Điền lắc đầu.
Tư Bắc Triệt gật đầu và không nói gì nữa, một cảm xúc khó giải thích tràn ngập trong không khí.
“Cái đó…”
“Cái đó…”
Có một khoảnh khắc im lặng lan tỏa, như thể có một ước định ngầm xảy ra giữa hai người, sau đó hai người lại mở miệng cùng một lúc.
“Anh nói trước đi.”
Bác sĩ Điền mỉm cười ngượng nghịu và ra hiệu cho Tư Bắc Triệt nói trước.
Hai người đều không phải là người có tính hướng nội, hàng ngày bác sĩ phải đối mặt với nhiều bệnh nhân và người nhà xa lạ, còn Tư Bắc Triệt thì cũng không ngại giao lưu với người khác. Nhưng giờ đây, khi hai người trò chuyện thì luôn mang lại cho người ta cảm giác gò bó và họ không thể thoải mái được, phảng phất như họ đều phải cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò nhau.
“Sức khỏe của Bạch Tô thế nào rồi? Mấy ngày nay việc trị liệu có hiệu quả không?”
Cuối cùng, Tư Bắc Triệt lại quay về chủ đề sức khỏe của Bạch Tô.
“Có dấu hiệu cải thiện, nhưng vẫn chưa thể nói là lạc quan.”
Khi nói về tình trạng của Bạch Tô, bác sĩ Điền khẽ cau mày và lắc đầu.
“Hiện tại, khối u ác tính vẫn là bài toán nan giải trên thế giới, cho nên dù thông qua hóa trị và thuốc cũng chỉ có thể khống chế trong thời gian ngắn. Muốn tiêu diệt hoàn toàn nó thì còn phải cần một chút may mắn.”
Bác sĩ Điền nói thêm một câu.
“Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi đưa cô ấy đến bệnh viện này để đánh cược một phen.”
Tư Bắc Triệt gật đầu, sau khi đưa Bạch Tô đến bệnh viện này thì bản thân anh ta cũng biết một chút tình hình cơ bản về bệnh tình của Bạch Tô.
Hai người nói thêm vài câu về tình trạng của Bạch Tô, thật sự không còn gì để nói, bác sĩ Điền thu dọn đồ đạc rồi vội vã ra ngoài.
“Hô…”
Sau khi ra khỏi cửa phòng bệnh thì bác sĩ Điền thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí còn có một chút mồ hôi túa ra trên trán, mặc dù không có cái gì mà hormone tăng vọt với Tư Bắc Triệt, nhưng chỉ cần đối mặt với người cô ta thích thôi thì cũng đủ khiến cô ta căng thẳng muốn chết rồi.
“Bác sĩ Điền.”
Bạch Tô đang buồn chán đi dạo trên hành lang ngoài phòng bệnh thì thấy bác sĩ Điền đi ra, cô gọi tên bác sĩ Điền rồi nhanh chóng đi theo.
“Tiến triển thế nào?”
Bạch Tô hỏi rất cẩn thận, cố gắng làm ra vẻ bình thường của bản thân, nhưng mà loại tò mò về chuyện phiếm này vẫn không nhịn được mà tỏa ra trong mắt Bạch Tô.
“Cô Bạch không phải là không muốn biết tình trạng của mình sao?”
Bác sĩ Điền lễ phép đáp lại Bạch Tô với một nụ cười, có phần khó hiểu.
Nghe được lời cô ta nói, Bạch Tô hơi sửng sốt.
“Các người... các người chỉ nói về tình trạng bệnh của tôi?”
Vẻ mặt Bạch Tô bắt đầu trở nên kỳ quái, có chút dở khóc dở cười.
Cô chỉ tùy tiện tìm cớ để tạo cơ hội cho cả hai người ở chung thôi, nhưng cô không ngờ rằng hai người họ thực sự chỉ nói về tình trạng thể chất của mình.
“Nếu không thì sao?”
Thấy biểu hiện của Bạch Tô không bình thường, bác sĩ Điền cũng có chút bối rối.
“Hai người không nói... những thứ khác?”
Bạch Tô hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nhịn không được mà muốn kiểm tra lại.
Thấy bác sĩ Điền còn đang khó hiểu, Bạch Tô cắn môi nhắc nhở lần nữa.
“Ví dụ, sở thích thông thường của cô, trước đây cô có yêu đương qua chưa và cảm nhận của hai người về nhau?”
Trái tim tò mò đang cháy hừng hực, Bạch Tô không nhúc nhích quan sát vẻ mặt của bác sĩ Điền.
Lần này đổi thành bác sĩ Điền ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, mặt cô ta đỏ bừng.
“Không có.”
Bác sĩ Điền cúi đầu, có chút xấu hổ.
Nhìn phản ứng của cô ta, cuối cùng Bạch Tô cũng tin những gì cô ta vừa nói.
Quả nhiên, vừa gặp phải người mình thích thì sẽ có hàng ngàn loại cảm xúc khó xử khi tán gẫu.
Biết mình không thể hỏi gì nữa, Bạch Tô cười cười, sau đó bỏ đi vẻ mặt tò mò.
“Bác sĩ Điền, tôi rất thích cô.”
Bạch Tô từ từ bắt đầu trở nên nghiêm túc, sau đó cô hơi dừng lại, như thể cô đang sắp xếp lại lời nói của mình.
“Tôi biết cô thích Tư Bắc Triệt, cũng hy vọng anh ta hạnh phúc, cho nên tôi muốn giúp cô theo đuổi anh ta.”
Bạch Tô không giấu diếm nữa, giọng điệu rất nghiêm túc.
Ban đầu thì bác sĩ Điền có chút xấu hổ, sau khi nghe Bạch Tô nói vậy thì, gò má càng đỏ hơn.
Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy tâm tư của mình đã hoàn toàn phơi bày ra trước ánh mắt của Bạch Tô. Càng xấu hổ hơn nữa là biểu hiện của cô ta đã hoàn toàn phản bội cô ta, rõ ràng tình cảm của cô ta đối với Tư Bắc Triệt đã bị Bạch Tô đoán ra từ lâu rồi.
“Tôi..…”
Bác sĩ Điền không kịp tiêu hóa được thông tin này trong một lúc, nói năng cũng không mạch lạc.
Bây giờ thì cô ta còn cảm thấy xấu hổ hơn so với khi cô ta một mình đối mặt với Tư Bắc Triệt.
“Làm sao cô biết?”
Thật lâu sau, bác sĩ Điền mới nguôi ngoai cảm xúc một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạch Tô hỏi.
“Tôi biểu hiện rõ ràng lắm sao?”
Bác sĩ Điền càng khó hiểu hơn, cô ta luôn cho rằng mình đã che giấu rất kỹ tình cảm này.
“Không quá rõ ràng, chỉ có tôi phát hiện mà thôi.”
Bạch Tô cười ranh mãnh.
“Đây không phải là vấn đề. Vấn đề là tôi muốn giúp cô, cô phải nắm bắt cơ hội.”
“Được.”
Sau khi do dự, bác sĩ Điền ngượng ngùng gật đầu.
Ngày hôm sau, Bạch Tô thay quần áo trước khi đến bữa ăn sáng rồi lẻn ra khỏi cửa.
Cô đã suy nghĩ về các chiến lược hẹn hò cả đêm, cuối cùng quyết định mua hai vé xem buổi hòa nhạc cho bác sĩ Điền và Tư Bắc Triệt để họ đi xem buổi hòa nhạc cùng nhau.
Buổi hòa nhạc này không giống với những buổi biểu diễn âm nhạc khác, những người đến hát đều là những ca sĩ nhạc indie và họ sẽ biểu diễn một số bản nhạc của riêng họ.
Bởi vì Bạch Tô rất thích thể loại nhạc này nên cô nghĩ rằng bác sĩ Điền cũng sẽ thích, điều quan trọng nhất là nghe loại nhạc này không náo nhiệt như nhạc rock and roll, cũng không yên tĩnh như piano. Loại nhạc này thích hợp với việc vừa ăn bắp rang vừa thưởng thức.
Sau khi mua vé xong, lúc này thì Bạch Tô mới nhìn đồng hồ, cô sợ sẽ bị phát hiện nên lập tức chạy về bệnh viện.
“Hô hô.”
Đứng trước cửa phòng, Bạch Tô vừa thở hổn hển vừa đẩy cửa phòng ra.
“Em đi đâu sớm vậy?”
Vừa rón rén vào trong phòng, cô đang định quay người đóng cửa thì sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Bạch Tô hiển nhiên cứng ngắc.
Chết tiệt, vậy mà vẫn bị phát hiện.
Có một khoảng im lặng kéo dài, sau đó Bạch Tô quay đầu lại với một nụ cười toe toét.
“Sao anh đến đây sớm vậy?”
Bạch Tô nhìn Tư Bắc Triệt cười và hỏi.