Cho nên, không nói thêm được mấy câu cô đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ tâm lý một cách qua loa, rồi từ phòng khám bắt xe trở về khách sạn.
Việc đầu tiên khi cô về đến khách sạn đó chính là đến quầy lễ tân hỏi thăm cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả ở quầy lễ tân cũng nói không rõ cụ thể chuyện như thế nào, chỉ nói với Bạch Tô rằng vừa mới có cảnh sát mang theo người của họ đến chờ cô ở phòng khách trên lầu, nhưng hình như cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ đợi một lát rồi đi.
Cụ thể Bạch Tô cũng không biết chuyện gì nên cô đã tự mình lên xem thử thế nào.
Bạch Tô nghe xong quả thực trong lòng đã bị dọa đến phát khiếp, cô lo lắng chạy thẳng một mạch lên lầu, sau đó chạy đến phòng của mình, lúc mở cửa ra, phát hiện Erica đang ngồi thất thần trên sô pha.
Thấy Bạch Tô trở về, Erica lại tỏ vẻ giả bộ mình đang vui vẻ.
Nhưng Bạch Tô đã liếc mắt nhìn thấy máy tính của Erica lúc đó vẫn đang hoạt động.
"Làm sao vậy?"
Erica không nói gì, chỉ nhìn Bạch Tô lắc lắc đầu.
Bạch Tô đến bên cạnh Erica, nhìn cậu, mặc dù lúc bình thường Erica cũng khá là trầm lặng, nhưng kiểu trầm lặng của một người đẹp trai bá đạo, và kiểu trầm lặng của một đứa nhỏ hoài nghi về cuộc đời không giống nhau.
"Erica, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho mẹ biết đi."
Erica ngẩng đầu lên với đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn mẹ, hỏi một câu: "Mẹ, mẹ có cảm thấy rằng không có cha ở bên cạnh, con không được dạy bảo đàng hoàng hay không?"
Bạch Tô có chút buồn bực, cúi đầu nhìn Erica: "Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cha rất yêu con, cha cũng biết con rất thông minh."
"Thế nhưng..."
Erica vừa mới ra hai từ thế “nhưng”, sau đó lại bỏ lửng không nói thêm gì nữa.
Từ trước đến nay Bạch Tô chưa từng thấy qua tình huống này xảy ra với Erica.
Erica rất thông minh, cho nên từ nhỏ đến lớn, Bạch Tô không cần phải nói quá nhiều chuyện, giáo dục quá điều với Erica. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều do Erica tự mình phán đoán, cậu cũng có quan điểm riêng của mình.
Thế nhưng hôm nay, Bạch Tô ý thức được rằng Erica không giống như bình thường. Cô nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Có phải đám người vừa mới đến ức hiếp con phải không?"
Erica lắc đầu. Bạch Tô lại một lần nữa lên tiếng: "Bọn họ đã nói với con những gì?"
"Mẹ, không nói gì cả."
Bạch Tô thấy có hỏi Erica nữa cũng không thể tìm thấy câu trả lời, trong lòng cô càng khẩn trương, mình mới đi ra ngoài có một lát, lúc quay về Erica lại thành ra thế này.
Cô muốn xuống lầu đến phòng giám sát xem lại camera, rốt cuộc là ai đã đến phòng của bọn họ, rốt cuộc đã làm gì với thằng bé.
Kết quả, lúc cô chuẩn bị ra khỏi phòng, vừa xoay người đi, lại vô tình nhìn thấy một tấm danh thiếp trên bàn.
Bạch Tô nhíu mày nhìn tấm danh thiếp, phía trên ghi: Phó Vân Tiêu: Điện thoại:...
Bạch Tô đứng ngây người ra một lúc.
Phó Vân Tiêu...
Cái tên này.
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy cái tên này, trái tim cô chợt thắt lại.
Có một loại cảm giác rất khác thường, có chua xót, có đau khổ, có vui thích, thậm chí còn có loại cảm giác được gặp lại nhau sau khoảng thời gian xa cách.
Từ trước đến giờ chưa từng có loại cảm xúc này.
Thế nhưng, cảm xúc chủ đạo nhất lúc này là: Sự phẫn nộ!
Cô phải nhanh chóng tìm được một người hiểu rõ được hết tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là ai đã khiến con trai cô không vui như thế này.
Cô lấy điện thoại ra, lập tức nhập dãy số điện thoại của Phó Vân Tiêu vào, đầu dây bên kia lập tức nhấn máy bận.
Ai da, này!
Không nhấn máy bận còn được, nhưng cắt máy ngang thế này càng khiến Bạch Tô thêm tức giận!
Vốn dĩ bây giờ cô đang trong cơn nóng giận, thế mà lúc này còn bị chặn điện thoại!
Bạch Tô phẫn nộ trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi thêm một lần nữa.
Kết qua điện thoại lại bị ngắt.
Lúc này Erica lặng lẽ đến trước mặt Bạch Tô, ngăn cản Bạch Tô: ",Mẹ, mẹ không cần phải điện thoại cho chú ấy, con cảm thấy chú ấy dạy dỗ con rất đúng."
"Dạy dỗ?"
Bạch Tô nhíu mày, nghe thấy Erica dùng từ này càng thêm buồn bực.
Cô cũng không biết cụ thể Phó Vân Tiêu đã nói gì với Erica, nhưng cô hiểu cái gọi là dạy dỗ này chính là trách mắng.
Nhất định là Phó Vân Tiêu đã trách mắng Erica qua điện thoại, khiến Erica day dứt, không thể quên được.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện này càng thêm tức!
Erica cũng không phải là con của anh ra, sao anh ta có thể muốn trách mắng là trách mắng như thế được chứ!
Bạch Tô gọi thêm một lần được, lần này thế mà đã kết nối được điện thoại.
Trong nháy mắt đầu dây bên kia đã nghe máy, Bạch Tô liền lên tiếng nói với đầu dây bên kia trước: "Cuối cùng anh cũng dám nghe máy rồi sao? Anh cũng biết anh làm sai rồi sao?"
Vì nói quá sốt ruột, nên Bạch Tô dùng thẳng tiếng Anh mà mắng.
m sắc cũng không thay đổi.
Nhưng vì không phải tiếng mẹ đẻ, nên phát âm có chút lộn xộn, khiến Phó Vân Tiêu không thể nhận ra Bạch Tô đang nói tiếng gì, anh chỉ cảm thấy giọng nói nghe có chút quen tai.
Anh không dùng tiếng anh trả lời mà nói thẳng tiếng Trung: "Xin hỏi tôi làm sai cái gì?"
Thấy đối phương dùng tiếng Trung để đáp lại, tự nhiên Bạch Tô cũng chuyển thành nói tiếng Trung: "Anh làm sai cái gì ngay cả bản thân anh cũng không biết sao?"
"Anh là cha của con trai tôi sao? Anh dựa vào cái gì mà đi dạy dỗ con tôi?"
"Con của cô?"
Phó Vân Tiêu nắm chặt lấy điện thoại, bàn tay trở nên run rẩy, anh có thể nhận ra được giọng nói này, giọng nói mà anh ngày đêm mong nhớ.
"Sao thế? Có vấn đề gì không? Hay là bị khí thế của tôi dọa sợ rồi, không dám nói nữa?"
Bởi vì Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu không nói tiếng nào, nên cô mới thấy có chút kỳ quái mà hỏi lại.
Giọng điệu của cô cũng bất giác dịu dàng lại.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng của Phó Vân Tiêu: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Anh quan tâm tôi đang ở đâu!"
Quả thực Bạch Tô có cảm giác không sao nói rõ được với đối phương.
"Nói! Bây giờ em đang ở đâu!?"
Bạch Tô đột nhiên bị sự sốt ruột của Phó Vân Tiêu làm cho ngẩn người.
Cô cũng không biết bản thân nên trả lời như thế nào.
Ngơ ngác nói với Phó Vân Tiêu một câu: "A... ở..."
Còn chưa nói hết câu, điện thoại lại hiện lên có một gọi khác gọi đến.
Bạch Tô vội vàng nhìn số điện thoại, là Lâm Lập gọi đến.
Bạch Tô gần như không hề suy nghĩ gì mà trực tiếp ngắt điện thoại của Phó Vân Tiêu, nhanh chóng nhận điện thoại của Lâm Lập.
"Alo?"
"Em đang ở đâu?"
Lâm Lập lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng lại thể hiện rõ sự quan tâm.
"Em còn có thể ở đâu được chứ, đang chơi với Erica nè."
Bạch Tô vô thức né tránh.
"Chơi ở thành phố A sao? Thành phố A chơi vui không?"
Kết quả, Lâm Lập ở đầu dây bên kia lại hỏi thêm.
Giọng điệu nhẹ nhàng, trìu mến, nhưng lại khiến Bạch Tô nổi hết da gà, dựng hết tóc gáy.
Sau đó cô lại không biết nên trả lời Lâm Lập thế nào.