Cảm thấy người họ đang nói đến có chút quen thuộc, Bạch Tô vô thức quay đầu lại nhìn họ, thật tình cờ ánh mắt của họ cũng đang nhìn sang đây. Đây cũng không phải là vấn đề lớn, không biết tại sao khi cô gái đó nhìn lại đây vừa chuẩn bị nhẹ giọng nói, đúng lúc ánh mắt Bạch Tô đưa tới, cô ta không khỏi nhếch khóe miệng cười ra tiếng.
Họ đang nhìn ai?
Bạch Tô nhìn theo ánh mắt của họ và liếc nhìn về phía sau, thấy rằng không có ai khác ngoài cô trong cái đình nhỏ này.
Họ đang cười cô?
Bạch Tô cảm thấy có chút không giải thích được.
Tiếng nói chuyện của họ tiếp tục lọt vào tai Bạch Tô.
Nhưng mà bây giờ Bạch Tô cảm thấy cuộc nói chuyện của họ quá chói tai, cô không còn muốn nghe họ nói nữa.
Tuy nhiên, cô không muốn quay lại phòng bệnh lúc này, vì cô muốn dành thêm thời gian cho Tư Bắc Triệt và nữ bác sĩ.
Quên đi, họ thích nói cái gì thì cứ nói đi.
Bạch Tô không khỏi thuyết phục mình lần nữa, sau đó lấy điện thoại di động ra, định tùy tiện lướt một hồi.
Không lấy điện thoại ra thì cũng còn tốt, vừa lấy điện thoại ra thì cô không thể nhịn được mà mở máy ảnh để nhìn xem dáng vẻ của cô bây giờ là như thế nào.
Bạch Tô trước nay không để ý quá nhiều đến chuyện này, cô cũng cảm thấy tóc của mình đã rụng hết thì cũng không sao, mãi cho đến khi bị người ta đem ra chỉ trỏ thì cô mới bắt đầu chú ý.
Thật là khó chịu!
Vừa rồi lời nói của người đàn ông cứ văng vẳng bên tai cô, cô không có cách nào bình tĩnh chơi điện thoại.
Bạch Tô càng nghĩ đến càng tức giận, chỉ vì chuyện như vậy mà đi tìm anh ta để nói chuyện thì cũng thật không hay ho gì.
Hơn nữa, người đàn ông này vừa cứu một người, nếu cô chỉ vì chuyện đó mà đi qua đối chất thì cô đúng là nhỏ mọn.
“Ôi.”
Bạch Tô không khỏi khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu trong lòng cô không thể bình tĩnh lại thì cô định cứ tiếp tục nghiêm túc lắng nghe họ trò truyện thôi.
Người đàn ông nói chuyện phiếm với người phụ nữ vừa tự tử một hồi, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
“Đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh là gì.”
Người phụ nữ vừa mới muốn tự tử lúc này hoàn toàn đã suy nghĩ thông suốt rồi, cô ta nhìn người đàn ông rồi nhẹ giọng nói.
“Cứ gọi tôi Đỗ Đỗ là được.”
Người đàn ông tùy ý nói.
“Bụng Bụng?”
Người phụ nữ khẽ cau mày, không khỏi lặp lại lần nữa, không ngờ lại có người tên này.
“Là Đỗ trong đất, không phải là Đỗ trong bụng bia.”
Đỗ Đỗ lại lúng túng giải thích.
Nghe Đỗ Đỗ giải thích, cô gái đỏ bừng cả mặt.
“Cái đó... xin lỗi…”
Rõ ràng là người phụ nữ rất ngượng ngùng về việc mình vừa hiểu nhầm tên của người ta.
“Không sao, không sao, hầu hết mọi người khi mới biết tên tôi đều sẽ như vậy, cũng đã quen từ lâu rồi.”
Như nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô gái, Đỗ Đỗ dửng dưng xua tay.
“Ngoài ra, tôi còn một việc nữa…”
Cô gái cắn mạnh môi dưới dường như do dự hồi lâu, không ngừng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Đỗ.
Khi cô ta nói điều này, giọng nói của cô ta ngày càng thấp hơn, rõ ràng là có một chút ngại ngùng.
“Có chuyện gì sao?”
Mặc dù giọng nói của cô ta rất nhỏ nhưng Đỗ Đỗ vẫn nghe rõ.
“Tôi vẫn còn chưa có số điện thoại của anh, tôi nghĩ nếu tiện thì sau này tô muốn cám ơn anh, dù sao anh cũng đã cứu tôi…”
Sợ Đỗ Đỗ không đồng ý, cô ta tìm một lý do chính đáng.
“Ừm... nếu đó là lý do, tôi sẽ cho cô số công việc của tôi.”
Đỗ Đỗ suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói.
“A?”
Cô gái sững người trong giây lát, thật không ngờ tới, ở trong bệnh viện vẫn có người phân biệt số công việc và số cá nhân.
“Ừm, khi nào rảnh thì tôi sẽ qua thăm anh, hoặc là cùng nhau ăn cơm.”
Người phụ nữ nắm chặt lấy góc áo rồi vùi đầu xuống thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt lần nữa.
“Điện thoại di động.”
Trên mặt của Đỗ Đỗ lộ ra vẻ đùa giỡn, sau đó liền đưa tay về phía cô gái.
Sau khi nghe thấy từ “điện thoại di động“, cô gái ngẩng đầu nhìn Đỗ Đỗ, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho tay Đỗ Đỗ.
Anh ta cầm điện thoại di động của người phụ nữ rồi nhanh chóng bấm một dãy số, sau đó trong túi Đỗ Đỗ vang lên âm báo cuộc gọi.
“Được rồi.”
Khóe miệng Đỗ Đỗ nở nụ cười thoải mái, anh ta đưa điện thoại lại cho người phụ nữ kia.
“Cảm ơn anh!”
Có thể cảm nhận được rằng người phụ nữ này rất vui vẻ.
“Không cần cám ơn, sống thật tốt, không cần suy nghĩ lung tung, có vấn đề gì thì cứ gọi lại cho tôi.”
Đỗ Đỗ làm động tác gọi điện thoại với cô ta, sau đó không nói gì nữa, người phụ nữ bước ra khỏi cái đình.
Bạch Tô ngồi ở một cái đình cách đó không xa, thưởng thức toàn bộ màn anh hùng cứu mỹ nhận.
Mãi đến cuối cùng, Bạch Tô nhìn đồng hồ xong thì mới chuẩn bị quay đầu trở về phòng bệnh.
Tuy nhiên, cô vừa đứng dậy thì giọng nói của một người đàn ông sau lưng cô.
“Cô đi vội như vậy sao? Tôi còn chưa xin lỗi nữa.”
Một giọng nói dễ nghe lọt vào tai Bạch Tô.
Bạch Tô theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Đỗ đang chống tay trên lan can của cái đình, trên mặt mang theo ý cười.
“Xin lỗi cái gì?”
Bạch Tô quay lại, bắt đầu giả bộ hồ đồ, giả vờ như không biết chuyện vừa rồi xảy ra.
“Cô biết tại sao tôi muốn xin lỗi mà.”
Vẻ mặt Đỗ Đỗ không thay đổi, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mắt Bạch Tô, vừa nói vừa chậm rãi đánh giá Bạch Tô.
Bạch Tô chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta trong hai giây, sau đó cô trực tiếp nhận thua.
Cô nhìn Đỗ Đỗ định mở miệng, đang định nói mấy câu khách sáo gì đó thì Đỗ Đỗ nhanh chóng ngăn lại Bạch Tô: “Chỉ đùa thôi.”
Vẻ mặt của anh ta dần trở nên nghiêm túc: “Vừa nãy đúng là tôi không nên dùng cô để khuyên người khác, tôi thành thật xin lỗi cô.”
Nhìn thấy thái độ thành khẩn của anh ta, Bạch Tô cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa.
“Cũng chỉ vì cứu người thôi, chuyện này cũng không có gì đâu.”
Bạch Tô gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.
Sau đó, Bạch Tô chuẩn bị xoay người rời đi.
“Đợi đã.”
Người đàn ông ở phía sau ngăn Bạch Tô lại một lần nữa.
Bạch Tô chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy hai tay của người đàn ông trực tiếp chống lên hàng rào của cái đình, sau đó liền từ bên kia cái đình nhảy đến chỗ cô.
Lông mày cô chậm rãi cau lại, không biết mục đích của Đỗ Đỗ khi ngăn cản cô.
“Xin chào, tôi tên là Đỗ Đỗ.”
Trên mặt anh ta mang theo ý cười, Đỗ Đỗ đưa tay ra, muốn bắt tay với Bạch Tô.
“Xin chào, nếu không có việc gì khác thì tôi về đây.”
Nói xong thì Bạch Tô hờ hững liếc anh ta một cái, sau đó xoay người định rời đi.
“Tôi muốn làm quen với cô.”
Nhìn thấy Bạch Tô sắp rời đi, Đỗ Đỗ ở sau lưng Bạch Tô nâng cao giọng nói của mình.
Bạch Tô hơi dừng lại: “Không cần thiết phải quen biết.”
Cô không nhìn lại, giọng nói vẫn lạnh lùng, nói xong lời này liền bước ra ngoài.
Vừa cười nhạo cô không có tóc, vừa giả mù sa mưa muốn quen biết cô, Bạch Tô thật sự không hiểu nổi loại người này. Ngoại trừ anh ta có bệnh ra thì cô thật sự không biết phải nói người này như thế nào.