Cô ấy trang điểm xinh đẹp lộng lẫy giống như một bông hoa hồng phát ra ánh sáng chói lọi trong đêm đen vậy.
Tựa hồ như sự của xuất hiện cô đã ngay lập tức hấp dẫn hết những ánh mắt của những người đàn ông ở đây vậy.
Ngay sau đó, chủ của bữa tiệc rượu đi tới đứng cạnh cô ấy cười ha ha giới thiệu một câu: "Từ sau khi cô Mộ gả cho tổng giám đốc Phó Vân Tỷ, cũng rất ít khi được thấy cô Mộ đến yến hội góp vui, hôm nay cũng rất trùng hợp, tôi đi tham gia một bữa tiệc phát hành liền gặp được cô Mộ đây."
"Vào thời gian trước, hai vợ chồng Phó Vân Tỷ và Mộ Vãn Vãn luôn đồng hành cùng nhau, đi đâu cũng có nhau, nhưng lần này thì lại không có nhìn thấy bóng dáng tổng giám đốc Phó Vân Tỷ đâu, chỉ thấy một mình Mộ Vãn Vãn, ta liền nói cho cô ấy biết tối nay chúng ta có một bữa tiệc rượu, kết quả cô ấy liền đáp ứng tham gia."
Khi vừa nghe thấy cái tên Mộ Vãn Vãn này, khuôn mặt Lâm Lập từ đầu đến cuối vẫn như ban đầu, bất động thanh sắc, nhưng anh lại lấy tay cầm lấy tay của Bạch Tô rồi từ từ kéo nó lại gần người anh từng chút một.
Sau đó anh ấy quay sang nói với chủ nhân bữa tiệc rượu: "Tôi vừa nhớ tới bản thân vẫn còn chút chuyện chưa xử lý xong, cho nên mạn phép xin cáo từ trước."
"Cô Mộ hôm nay sẽ tặng cho chúng ta một bài hát, khó lắm mới có dịp được xem người thật ca hát, anh nán lại một lúc cùng mọi người thưởng thức đi...”
Chủ nhân của bữa tiệc rượu vẫn chưa nói xong, Lâm Lập đã mang theo Bạch Tô rời khỏi bữa tiệc.
Bạch Tô đi theo phía sau Lâm Lập hỏi: "Cái cô Mộ Vãn Vãn lúc nãy là ai vậy? Là một ngôi sao nổi tiếng sao? Với lại, vì sao anh ta lại nói là mời được cô ấy tới đây là chuyện không dễ dàng?"
"Có nhiều đàn ông như vậy đều đang nhìn chằm chằm cô, cô ấy nhất định rất chói mắt. Chồng ơi, anh không muốn xem một chút sao?"
"Ở trong mắt của anh, không có ai có thể so sánh được với em.”
Lâm Lập chân thành nhìn Bạch Tô, nói một câu.
Chính là, lúc cô vừa nói ra câu nói đó, bỗng nhiên bên người truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: "Bạch Tô?"
Bạch Tô nghe thấy âm thanh bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô lại không hề cảm thấy quen thuộc với cái tên Bạch Tô này cho nên cũng không có quay đầu lại.
Mà giọng nói kia lại hướng về phía cô đi tới.
Sau đó nắm chặt lấy tay của Bạch Tô, tràn ngập vui sướng nói: "Cậu còn sống sao, mình thật sự cảm thấy rất vui."
Nói xong câu đó, liền trực tiếp lao tới ôm chầm lấy Bạch Tô.
Bạch Tô thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, đợi sau khi cô gái kia buông mình ra, cô lúc này mới nghi hoặc nhìn đối phương, hỏi một câu: "Chúng ta có quen biết sao? Có phải là cô đã nhận sai người rồi không?"
Người phụ nữ ở đối diện này có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng cả người thoạt nhìn cũng vô cùng hoạt bát.
"Mình à, mình là Vương Tiểu Đồng, tuy rằng hôm nay mình mặc đồ có chút thục nữ, nhưng cũng không đến mức khiến cậu không nhận ra mình được đó chứ!"
Vương Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn Bạch Tô nói.
Bạch Tô lại nghi hoặc nhìn lại Vương Tiểu Đồng.
Vào đúng lúc này, cô bỗng nhiên ý thức được, người phụ nữ này có lẽ là người mà người đàn ông cô gặp vào buổi trưa hôm nay phái tới.
Cũng giống như là anh ta cũng không biết thế nào lại thu mua hướng dẫn viên du lịch của mình vậy.
Trong nháy mắt khuôn mặt Bạch Tô xuất hiện vài tia không vui, liền nói với người phụ nữ ở trước mặt một câu: "Thật có lỗi, cô nhận nhầm người rồi."
Nói xong câu đó, cô liền chủ động rời đi.
Mộ Vãn Vãn cũng bước ra từ đám người đang vây quanh cô ta đi tới, cô ta từ xa đã trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc, đúng lúc cô ta đang muốn đi tới chỗ của Lâm Lập để chào, đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm Lập kia càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Kia là ai vậy?
Mộ Vãn Vãn cẩn thận nhìn và đánh giá bóng dáng người phụ nữ kia, khi cô ta nghĩ tới bóng dáng đó giống ai và khi cô ta chắc chắn được đó là ai, cô ta lập tức cảm thấy không vui.
Bạch Tô!
Cô ấy! Thế mà lại! Lại ở bên cạnh Lập!
Cô ta chỉ biết, Bạch Tô không có khả năng đã chết.
Cô ta làm bộ như dường như không có chuyện gì xảy ra mà tiêu sái bước lên sân khấu, nhưng khi đã đứng lên chỗ cao, ánh mắt của cô ta vẫn gắt gao ịa nhìn chằm chằm vào bóng hình bên dưới sân khấu, chỗ cũ, Lâm Lập mang theo Bạch Tô vào trong xe sau đó chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi Lâm Lập và Bạch Tô đều đã ngồi vào trong xe, Lâm Lập mới xoay người lại, khiến cho khuôn mặt anh bị anh đèn chiếu vào chỗ sáng chỗ tối hỏi Bạch Tô một câu: "Em có cảm thấy người phụ nữ kia quen mặt không?"
Bạch Tô ngây ra một lúc, ý thức được người mà Lâm Lập đang hỏi chính là Vương Tiểu Đồng lúc nãy, theo bản năng lắc lắc đầu, nói: "Không quen biết."
Vương Tiểu Đồng đối với cô mà nói chính là một chút ấn tượng cũng không có.
Lâm Lập cẩn thận nhìn thấy Bạch Tô, lại hỏi cô một câu: "Lần này tới thành phố A, em có cảm thấy có chút ấn tượng gì với nó không?"
Lâm Lập lại hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô càng thêm nghi hoặc, hỏi lại Lâm Lập một câu: "Chồng à, chúng ta ở Thành phố A có kỉ niệm hay ký ức gì sao?"
Ánh mắt Lâm Lập có chút ảm đạm, anh suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói với Bạch Tô: "Đã từng có một quãng thời gian, chúng ta cùng nhau tới nơi này chơi đùa. Anh cũng đã từng đưa em tới gặp một vài người bạn trên thương trường."
Bạch Tô gian nan lắc lắc đầu: "Không có."
Trên khuôn mặt Lâm Lập từ đầu đến cuối cũng không thể hiện rõ cảm xúc đang vui hay buồn của anh.
Anh lẳng lặng ngồi đó nhìn Bạch Tô, chân thành nói với Bạch Tô: "Nếu trong thời gian em ở lại thành phố này, có người lôi kéo làm quen muốn tới gần em, khi có người nói em giống với một người nào đó, vậy thì em không cần phải tin vào lời nói của bọn họ."
“ Những người làm ăn ở bên này hình như rất thích dựa vào tình cảm quan hệ, cho nên rất nhiều người có mưu đồ đến để kết bạn với những người ở bên cạnh anh và những người có quan hệ thân thiết với anh."
"Còn tệ hơn nữa là!"
Lâm Lập dùng ngữ khí trịnh trọng hơi cường điệu một chút: "Năm đó, sở dĩ em bị mất trí nhớ, chính là bị người ta bắt cóc, muốn lấy em đến để uy hiếp anh, cho nên, anh lo lắng em sẽ lại gặp nguy hiểm một lần nữa."
Khi lời này nói ra, Lâm Lập lấy tay mình đặt lên tay Bạch Tô, gắt gao mà nắm chặt lấy tay Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn Lâm Lập, có chút động lòng.
"Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà."
Cho nên, người phụ nữ kỳ lạ mà hôm nay cô gặp được ở ở buổi tiệc rượu kia, kỳ thật đều là muốn làm quen với cô sau đó thông qua cô để tiếp cận Lâm Lập sao?
Tưởng tượng đến chuyện đó, Bạch Tô lại càng thêm chán ghét những người này.
Cô từ trước đến nay đều cảm thấy trong công việc cần phải đường đường chính chính, không nên làm chuyển dấu đầu hở đuôi như vậy.
Màn đêm dần buông xuống.
Tại toàn nhà của Phó Vân Tỷ chỉ có lác đác vài cửa sổ còn đang phát ra ánh sáng.
Ở tầng 28, Phó Vân Tỷ đang ngồi trong làm việc của mình, Phó Vân Tỷ đang ở xem xét bản báo cáo về hạng mục của công ty.
Đúng vào lúc này, anh bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tiếng đập cửa.
Nghe âm thanh không giống một người trưởng thành có sức lực.
Hơn nữa chỉ gõ vài tiếng rồi dừng lại.
Những người mà anh quen biết khi tới phòng làm việc của anh đều sẽ có cửa rất nhịp nhàng có tiết tấu.
Nhưng cách gõ cửa này anh hiển nhiên chưa từng nghe qua
Phó Vân Tỷ hơi nhướng mày, hướng về phía người đứng bên ngoài hỏi một câu: "Ai?"
"Chào anh, tổng giám đốc Phó Vân Tỷ, tôi là Erica."
Giọng nói non nớt của một người con trai truyền vào bên trong: "Nghe nói anh thích tăng ca, cho nên hôm nay tôi đến công ty là để tìm anh cùng bàn luận.”
Phó Vân Tỷ hơi nhíu mi, nhưng anh đối với người tên Erica này đúng là có chút ấn tượng, sau đó nói với người đang đứng ngoài cửa: "Mời vào."
Erica đi vào, trên lưng cậu ta còn đeo một chiếc balo đựng sách nhỏ, chậm rãi đi vào bên trong văn phòng của Phó Vân Tỷ, sau đó nhìn về phía Phó Vân Đình hơi gật đầu xem như lời chào hỏi.
"Tổng giám đốc, tôi đã giải quyết được vấn đề đầu tiên trong trong trang mạng của anh rồi. Cho nên hôm nay tới đây tìm anh để cùng bàn bạc sửa chữa."
Nói xong, cậu ta buông cặp sách xuống, chuẩn bị lấy máy tính ra.
Mà Phó Vân Tỷ vẫn đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Erica, nhìn cậu không thèm chớp mắt.