Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ở trong thành phố thong thả chạy, Bạch Tô dựa vào trên ghế phụ, khóe miệng mang theo nụ cười an tĩnh mà nhìn phó Vân Tiêu.

“Nhìn gì vậy?”

ngữ khí của Phó Vân Tiêu rất ôn nhu.

“Đang nhìn anh.”

Bạch Tô cũng nhẹ giọng nói.

“Em cảm thấy hiện tại thật sự quá hạnh phúc, hợp đồng giữa anh và Lion đã kí xong, em cũng đã tìm được công việc thích hợp với chinh mình, tuy rằng hai ngày nay rất mệt, nhưng mà cảm thấy rất mãn nguyện.”

Nói xong câu này, Bạch Tô lại nói tiếp, “Hiện tại em cảm thấy rất tốt, rất vui vẻ, cảm giác hướng đi của cuộc sống phát triển theo hướng tốt nhất, chờ khi chúng ta 60 tuổi nếu còn có thể sống giống như bây giờ, làm chuyện mình thích, có bạn bè, có người mình yêu, cuộc sống như vậy, sẽ không còn có tiếc nuốn gì nữa.”

Bạch Tô tưởng tượng, khóe miệng mỉm cười càng sâu.

“Chắc chắn rồi.”

Phó vân tiêu xoa xoa đầu Bạch Tô, nhẹ nhàng nói một câu.


Ngày thứ hai phó vân tiêu vẫn đi làm như thường, Bạch Tô sau khi đánh rang rửa mặt xong đi đến phòng khám.

Trên cơ bản những người muốn kiểm tra sức khỏe thì hai ngày trước cũng đã kiểm tra xong rồi, cho nên hôm nay không mấy người đến, phòng khám hiện tại có vẻ khá yên tĩnh, đúng lúc Bạch Tô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Bạch Tô ngồi ở phòng y tế sửa sang lại hồ sơ của những ca bệnh hai ngày nay đến khám, ước chừng có mấy trăm bộ, chỉ xem được một lúc Bạch Tô liền cảm thấy choáng váng không thể xem tiếp được nữa, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng mát xa huyệt Thái Dương, nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tiếp tục xem.

Đại đa số ca bệnh cũng không có vấn đề gì, cô đang phân loại các ca bệnh, lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa.

Cô nghĩ lại có người bệnh muốn đến khác, nhanh chóng ngẩng đầu mang theo nụ cười.

“Xin chào.”

Bạch Tô lễ phép mà ngẩng đầu, cô vừa mới ngẩng đầu mới phát hiện đứng ở cửa không phải là bệnh nhân mà là phó cảnh hoài.

Hơi hơi dừng một chút, ngay sau đó Bạch Tô lại nhìn phía sau của phó cảnh hoài phía sau, nhưng mà đằng sau phó cảnh hoài không có ai.

“Chu sa đâu? Tại sao lại chỉ có mình em đến?”

Bạch Tô đưa phó cảnh hoài vào trong.

“Chu sa ở trung tâm bên cạnh đi dạo, em không muốn đi, đúng lúc thì sang thăm chị.”

Phó cảnh hoài mỉm cười giải thích một câu.

Vừa lúc phó cảnh hoài tới, Bạch Tô hồ sơ ca bệnh trong tay xuống, bắt đầu cùng cậu nói chuyện phiếm.

Hai người đã lâu không gặp, hơn nữa ngày hôm qua vừa trở về, trên cơ bản đều chỉ nói về chuyện khai trương phòng khám của Bạch Tô, cũng không hỏi tình hình của đối phương gần đây như thế nào.

“Gần đây thế nào?”

Bạch Tô đưa phó cảnh hoài vào văn phòng, rót một chén nước cho anh.

“Vẫn tốt, bây giờ nhịp sống tương đối chậm, bình thường cùng chu sa chăm sóc hoa, đi dạo công viên, vào cuối tuần có thể đi ra ngoài đi giải sầu, cảm giác rất bình lặng.”

Phó cảnh hoài nói câu này cực kì chân thành, xem ra cậu thật sự thích cuộc sống bình lặng này.

Nghe phó cảnh hoài nói như vậy, Bạch Tô liền cảm thấy xúc động.

“Còn chị thì sao?”

Phó cảnh hoài nhẹ nhàng uống một ngụm nước, hỏi lại Bạch Tô.

“Chị cũng vậy, cuộc sống dạo này không có sóng gió gì cả, ban ngày đi làm, lâu lâu sẽ đi chơi với bạn bè, cảm thấy cuộc sống vừa vui vẻ vừa thỏa mãn, chỉ số hạnh phúc rất cao.”

Khi nói những lời này có thể cảm giác được sự vui vẻ phát ra từ bên trong Bạch Tô, trên mặt Bạch Tô lộ ra sự hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Phó cảnh hoài biết một chút chuyện của Bạch Tô, bao gồm ông cụ An, mộ vãn vãn, cũng biết Bạch Tô căn bản không thích cũng không thích hợp sống cuộc sống tranh đấu như vậy, giờ phút này nghe Bạch Tô nói như vậy, anh thật sự cảm thấy vui thay cho Bạch Tô.

Nhưng mà, sự vui vẻ này cậu cũng không thể hiện ở trên mặt, ngược lại, hình như cậu có tâm sự.

“Làm sao vậy?”

Bạch Tô có thể cảm nhận được tâm trạng phó cảnh hoài hôm nay có một chút kì lạ, nhìn cậu ta nghi hoặc hỏi một câu.

“Không có việc gì, gần nhất đang nghiêm cứu một vấn đề về quan điểm y học, có chút hoang mang.”

Phó cảnh hoài cười một chút, giải thích với Bạch Tô.

Không đợi Bạch Tô nhắc lại hỏi, phó cảnh hoài nói tiếp, “Hỏi chị về một về y học, tham thảo với chị một chút.”

Phó cảnh hoài nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tô dò hỏi.

“Ừ, em hỏi đi.”

Bạch Tô gật gật đầu, để phó cảnh hoài nói tiếp.

“Ở trong nước, nếu đều là bệnh nan y bác sĩ đều sẽ lựa chọn nói bệnh tình của bệnh nhân cho người nhà mà không phải là bệnh nhân, chị cảm thấy hành vi này được không?”

Phó cảnh hoài bỗng nhiên nghiêm túc mà nhìn Bạch Tô, đợi đáp án của cô.

Bạch Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc mà nhìn phó cảnh hoài nói, “Không tốt.”

“Tại sao?”

Phó cảnh hoài tiếp tục hỏi.

“Nếu là chị bị mắc bệnh nan y, chị cực kì hy vọng bản thân mình biết, mà không hy vọng phó vân tiêu biết, bởi vì chị cảm thấy sinh mạng của chính mình hẳn là nên để bản thân quyết định, lựa chọn cách sống những ngày tháng tiếp theo, mà không phải để cho người khác tới quyết định cuộc sống những ngày còn lại của mình.”

Bạch Tô do dự một chút, sau đó trịnh trọng mà nói ra ý nghĩ của bản thân cho phó cảnh hoài.

“Nhưng mà cách này khả năng cũng không có lợi cho sự khang phục của người bệnh, người nhà người bệnh khả năng sẽ hy vọng người bệnh sống càng lâu một chút.”

“Cậu đây là đứng ở góc độ của bác sĩ mà đặt ra vấn đề, nếu đứng ở góc độ của người bệnh, người đó khẳng định sẽ hy vọng cuộc sống còn lại của người đó càng có ý nghĩa.”

Bạch Tô cùng phó cảnh hoài nói đi nói lại, tranh luận cực kì nghiêm túc, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, Nghiêm Đình đẩy một cáu xe đẩy chuyên chở hang hóa đến, trong xe để mấy bó hoa hồng và đầy cả nửa xe trái cây.

“Anh điên rồi à, mua nhiều trái cây như vậy, là muốn mượn chỗ này của em bày quán bán trái cây sao?”

Bạch Tô bị hành động của Nghiêm Đình làm cho kinh ngạc.

“Đem đến cho em ăn đó, em ăn không hết thì đưa cho bệnh nhân, nếu em không muốn cho thì em ở cửa bày quán bán cũng được.”

Nghiêm Đình cực kì bình tĩnh mà nói.

Bạch Tô cạn lời, liếc mắt nhìn Nghiêm Đình một cái, cũng không nói gì nữa.

Loại chuyện như thế này, chỉ có Nghiêm Đình có thể làm ra được, nếu anh chỉ xách theo một túi hoa quả tới thì cũng chẳng giống phong cách của anh.

Phó cảnh hoài nhìn Nghiêm Đình cùng Bạch Tô cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ ở chung thật sự rất vui vẻ, hai người tuy rằng ồn ào nhốn nháo, nhưng mà đều là bạn tốt chỉ có sự quan tâm chân thành nhất.

“Đang nói chuyện gì vậy? Từ ngoài cửa đã nghe được giọng nói của mấy người.”

Bỏ qua đề tài trái cây, Nghiêm Đình quay lại đề tài ban nãy.

“Anh đến thật đúng lúc, anh mau giải thích với bác sĩ Phó một chút, nếu anh là người bệnh, trùng hợp anh lại mắc phải bệnh nan y, vậy anh hy vọng bác sĩ chỉ đem bệnh tình nói cho người nhà mà không nói cho anh không?”

Bạch Tô cũng không muốn nói đến chuyện trái cây nữa, đem Nghiêm Đình kéo lại đây, hy vọng Nghiêm Đình có thể đứng ở phe của cô.

“Tại sao hai người lại tự nhiên muốn bàn luận về vấn đề này?”

Trên mặt Nghiêm Đình mang theo sự tò mò mà nở nụ cười cười dò hỏi Bạch Tô một câu.

Bạch Tô đem chuyện mà cô và phó cảnh hoài tường thuật lại một lần, ngay sau đó lại bắt đầu hỏi Nghiêm Đình, “Anh còn chưa có trả lời em đâu, anh có phải cũng suy nghĩ giống như em?”

“Ừ…… ủng hộ em thật ra cũng không phải là không thể, nhưng mà có thể đừng lấy anh mắc bệnh nan y ra làm ví dụ không, dù sao thì anh cũng muốn sống thêm hai năm nữa.”


Nghiêm Đình cực kì không đứng đắn mà nói đùa cùng Bạch Tô một câu.


Không đợi ánh mắt như muốn giết người của Bạch Tô nhìn đến, Nghiêm Đình nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm hi hi ha ha này của mình.


“Được rồi, nói đùa thôi. Anh không muốn nghe hai người bác sĩ các em ở đâu thảo luận về sự thật mạng sống của ai đó đâu, cho nên vấn đề chuyên môn này, hai người các em giải quyết nội bộ đi, ta đi rửa hoa quả đây.”


Nghiêm Đình rất nhanh bỏ lại vấn đề của Bạch Tô, lấy trái cây ra, lại đi ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK