Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Tô.
“Anh sẽ liên lạc với em sau.”
Nghiêm Đình sợ Bạch Tô lo lắng cho nên mới nhận cú điện thoại này, nhưng sau khi nhận điện thoại, anh ta sợ nói nhiều lại để lộ tình trạng lúc này khiến Bạch Tô càng thêm lo, vì vậy Nghiêm Đình chỉ nói một câu đó rồi thôi, sau khi anh ta cho rằng đã giải quyết xong mọi chuyện bèn cúp máy luôn.
“Còn có…”
Nhưng Bạch Tô lại thấy mình vẫn chưa nói xong.
Thế nhưng loa điện thoại di động đã vang lên âm thanh cúp máy, cô nhìn màn hình nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Trước đây Nghiêm Đình chưa bao giờ chủ động cúp điện thoại của cô, mà lần này lại vội vàng như thế, không biết anh ta đang làm gì nữa.
Bạch Tô lắc đầu, cảm giác hơi là lạ bèn suy nghĩ một chút.
Sau khi Nghiêm Đình cúp máy, ông cụ An nhìn anh ta hừ lạnh một tiếng, khinh thường trở về phòng sách.
“Cậu Nghiêm Đình mau đứng dậy đi.”
Thấy ông cụ An đi rồi, quản gia nhanh chóng lại gần đỡ Nghiêm Đình dậy.
Nghiêm Đình nhìn phòng sách một lát như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu Nghiêm Đình đi tắm rửa trước đi, trong phòng có áo sơ mi mới, bôi chút thuốc vào thì vết thương của cậu sẽ cầm máu nhanh thôi.”
Quản gia vội vàng sắp xếp cho Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình dời tầm mắt khỏi ông cụ An, gật đầu với quản gia rồi trở về phòng thoa thuốc, thay áo sơ mi mới.
Nhưng cuối cùng anh ta không đi xin lỗi ông cụ An, mà lái xe về thẳng nhà mình.
Xe phóng nhanh trên đường, Nghiêm Đình mở cửa sổ xe xuống.
Gió gào thét bên ngoài rót vào trong xe, anh ta nhấn mạnh chân ga đến mức cao nhất.
Sau đó lại đột ngột phanh gấp.
Tiếng phanh gấp và tiếng gầm rú của động cơ dội vào khu nhà.
Nghiêm Đình xả hết tất cả khó chịu vào chiếc xe đang điều khiển, tùy ý lái xe.
Anh ta không định xin lỗi ông cụ An, những năm gần đây, sống nhờ trong nhà họ An nhưng anh ta chưa từng chịu thua trước ông cụ An!
Anh ta vẫn luôn kiên trì, đặc biệt khi anh ta nghĩ đến những chuyện đáng để kiên trì, anh ta sẽ càng kiên trì hơn nữa!
Nghiêm Đình lao nhanh trên đường, cấp tốc lái xe vào cổng nhà.
Kết quả vừa mới xuống xe, đã thấy một người phụ nữ đứng trước cửa.
Gió đêm hơi lạnh, Bạch Tô mặc một bộ váy hoa đứng trước cửa chờ Nghiêm Đình về.
Cô nghĩ là mình sẽ gặp Nghiêm Đình ngay nên không khoác thêm áo ngoài, lại không ngờ phải chờ Nghiêm Đình bên ngoài một hồi lâu.
Hai gò má cô lạnh cóng đến nỗi hơi đỏ lên, cả người đều khẽ run run, nhưng lúc nhìn thấy Nghiêm Đình vẫn cười cười.
Nhìn thấy Bạch Tô đứng trước cửa nhà mình, Nghiêm Đình có hơi bất ngờ.
“Sao lại tới đây?”
Nghiêm Đình nhanh chóng giấu đi tâm trạng của bản thân, khóe miệng nở nụ cười như bình thường.
“Tôi tới đưa ví cho anh đó, anh nói lúc sau sẽ liên lạc lại cho tôi, cuối cùng lại không gọi lại cho tôi.”
Bạch Tô nói đùa một câu, định đưa ví tiền cho Nghiêm Đình.
“Anh quên đấy, ngại quá.” Nghiêm Đình vội vàng xin lỗi.
“Thật ra không cần cố ý đến đưa ví ngay trong đêm nay, cũng đâu cần dùng gấp.”
Sau đó Nghiêm Đình nói một câu.
Bạch Tô dừng lại một chút, vừa đùa vừa thật nói: “Vừa rồi trong điện thoại, cảm giác tâm trạng của anh không ổn nên tôi tìm địa chỉ nhà anh đến luôn. Mà hơn nữa, tôi cảm thấy không thể cứ để anh quan tâm cho tôi mãi được, tôi cũng nên quan tâm anh một chút chứ.”
Ánh mắt Bạch Tô vẫn luôn quan sát trên người Nghiêm Đình, mặc dù biểu hiện bây giờ của Nghiêm Đình không hề có điểm khác thường nào, nhưng rốt cuộc cô cứ có một loại cảm giác kỳ lạ, bản thân cô cũng không thể nói rõ được.
Nghe Bạch Tô nói như vậy, ánh mắt Nghiêm Đình dịu đi không ít.
Bỗng nhiên anh ta nghiêm túc nhìn Bạch Tô, khóe miệng khẽ mấp máy, vốn dĩ anh ta định nói thân phận thật của mình cho Bạch Tô, có lẽ hôm nay là một đêm xúc động khác thường.
Nhưng lời đến khóe miệng, anh ta há hốc miệng không thể thốt lên lời.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, chiếc váy hoa dài lệch vai nhẹ nhàng bay theo làn gió, Bạch Tô không khỏi rùng mình một cái.
Nghiêm Đình nhíu mày ngay lập tức, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên cho Bạch Tô, đưa cô vào nhà.
“Em chờ anh ở đây bao lâu rồi?”
Dẫn Bạch Tô vào phòng khách, Nghiêm Đình cất giọng hỏi kỳ lạ.
“Không bao lâu.”
Bạch Tô cười mỉm, không tiếp tục câu hỏi này.
Nghiêm Đình xoay người đi rót một cốc nước gừng ngọt cho Bạch Tô, lúc này mới nói với Bạch Tô: “Không bao lâu, vậy cái mũi này bẩm sinh đã đỏ sao? Vì sao khuôn mặt này cũng đỏ bừng lên? Chẳng lẽ em thích anh, nên nhìn thấy anh mới đỏ mặt sao.”
Rõ ràng không phải như vậy, nhưng Nghiêm Đình càng muốn nói những lời này với Bạch Tô, cố ý đùa giỡn với Bạch Tô để che giấu sự khác thường của anh ta hôm nay.
Bạch Tô biết Nghiêm Đình cố ý nói đùa, cho nên cô cũng không bận tâm mà chỉ đứng trong phòng khách, ánh mắt đánh giá xung quanh.
“Căn nhà này của anh trang trí không giống cái ở thành phố A nhỉ.”
Cô hứng thú nới với Nghiêm Đình.
Hơi thở cuộc sống ở đây mạnh mẽ hơn.
“Đúng là không giống, anh ở căn nhà này lâu rồi, cho nên sở thích phong cách cũng khác nhau.”
Nghiêm Đình mang một cốc nước gừng ngọt từ trong bếp ra.
“Ồ? Trước đây anh vẫn luôn sống ở Pháp sao?”
Bạch Tô tò mò hỏi một câu.
“Đúng thế, anh sống ở Pháp tám năm.”
Nghiêm Đình trả lời, nói rồi lấy một tấm ảnh trong khung hình ra, đưa cho Bạch Tô xem.
“Uầy, không nhận ra đó, lúc còn bé anh hơi xấu xí ha.”
Bạch Tô trêu ghẹo Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình không nói tiếp, cất khung hình về vị trí cũ.
Bạch Tô nhìn theo về phía khung hình, xung quanh khung hình còn một đống ảnh lộn xộn của các thời kỳ khác nằm rải rác.
Nghiêm Đình càng lớn càng đẹp trai.
Bạch Tô xem ảnh chụp, càng xem càng cau mày: “Ba mẹ của anh đâu? Sao không có ảnh chụp chung của mọi người?”
Cô không nhịn được hỏi một câu.
Nghe Bạch Tô hỏi mình, Nghiêm Đình do dự khoảng ba giây đồng hồ.
Rốt cuộc, anh ta cũng có dũng khí muốn nói cho Bạch Tô nghe về thân phận của mình.
“Anh không có ba, cũng không có mẹ, từ nhỏ anh đã đi theo An…”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, lại nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”
Lúc Bạch Tô nghe anh ta nói mình không ba không mẹ, vội vàng lên tiếng ngắt lời anh ta.
Rõ ràng hôm nay cảm giác Nghiêm Đình khá đau lòng, Bạch Tô không muốn đụng chạm đến chuyện buồn đau của Nghiêm Đình nữa, vội vàng nói với Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô muốn nói lại thôi.
Cô nhóc này, cứ thế phá vỡ những lời anh ta chuẩn bị nói.
“Anh là đứa trẻ lớn lên bên cạnh thùng rác, lúc đó anh sốt rất cao, xung quanh toàn là chó hoang vây quanh, anh cứ nghĩ chắc chắn mình không thể sống nổi nữa…”
Nghiêm Đình suy nghĩ một chút, sau đó chuẩn bị nói cho Bạch Tô nghe về thân phận của mình.
Kết quả lại bị cô ngắt lời.
“Sau đó anh đã được cứu, từ đây kế thừa tài sản gia đình, bước lên đỉnh cao đời người, đúng không?”
Cô nhìn Nghiêm Đình, vô cùng hào hứng bổ sung.
Nghiêm Đình hít một hơi thật sâu, quyết định không nói với Bạch Tô nữa, rõ ràng là câu chuyện cuộc đời mình rất đáng thương, nhưng cuối cùng lại bị Bạch Tô nói thành chuyện vui thế này.
Hơn nữa, lúc Bạch Tô nói câu đó, anh ta cảm thấy có lẽ bản thân chỉ cần chấp nhận những khổ sở kia là được rồi.
Bạch Tô không biết, cũng tốt…
“Đúng!”
Anh ta thở hắt ra một hơi, nói câu khẳng định.
“Anh xem, thật ra chỉ là lúc còn bé anh chịu khổ nhiều quá, nhưng bây giờ, anh đã là người thắng trong cuộc đời này rồi.”
Bạch Tô sợ mình nhắc đến chuyện cũ đau lòng của anh ta, liên tục ngắt lời chuyển đề tài, hy vọng có thể để Nghiêm Đình vui vẻ hơn một chút.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, bất đắc dĩ bật cười: “Anh cũng không được coi là người thắng trong cuộc đời, có rất nhiều chuyện, anh đều không thể tự đưa ra quyết định.”
Bạch Tô lắc đầu tỏ vẻ mình không tin.