Không cần nghe người phụ nữ đó khóc lóc với Phó Vân Tiêu nữa.
Bạch Tô tự mình đi về phía núi tuyết, bây giờ cô căn bản không cần phải nói với Phó Vân Tiêu bên này đã xảy ra chuyện gì, nếu như Sophie đã gọi điện cho Phó Vân Tiêu, vậy còn giúp cô bớt vài chuyện phải làm.
Tô Bạch cố ý đi rất chậm.
Thật ra vẫn muốn nghe xem Phó Vân Tiêu giải thích như thế nào, giải thích cũng được, kết thúc cũng được, dù sao cũng cần giải quyết.
Dạo gần đây cô đã phải chịu áp lực quá nhiều rồi.
Bùng nổ một lần cũng tốt.
Bạch Tô vừa đi đến chân núi, Phó Vân Tiêu cũng đuổi kịp.
Phó Vân Tiêu ở đằng sau gọi Bạch Tô, Bạch Tô dừng lại, quay người chau mày nhìn Phó Vân Tiêu: "Có chuyện gì?"
Cô gỡ tai nghe ra, âm thanh của bản nhạc giao hưởng lập tức dừng lại.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu hơi nhếch mày, anh nhìn Tô Bạch vô cùng nghiêm túc, hỏi: "Em đã gặp Sophie chưa?"
Tô Bạch giương mắt lên, đáp một tiếng.
Vẻ mặt của Phó Vân Tiêu có vẻ lo lắng, anh vừa nhìn Tô Bạch, hơi chau mày lại hỏi: "Chuyện này không tồi tệ như em nghĩ đâu."
"Anh còn không hỏi xem tôi nghĩ như thế nào, tại sao anh lại nói là không tồi tệ như tôi nghĩ?"
Bạch Tô lên tiếng hỏi.
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tô thì hít một hơi thật sâu.
Anh vô thức sờ vào túi áo của mình.
Bạch Tô nhìn thấy động tác của anh, rõ ràng anh đang rất sốt ruột.
"Trước khi tôi quen Sophie, em biết đấy, tôi tưởng em không còn ở trên cõi đời này nữa nên có một khoảng thời gian rất buồn phiền, dù sao tôi cũng là một người đàn ông mà, cũng cần phải giải sầu chứ."
"Hơn nữa, Sophie cũng không cần tôi phải chịu trách nhiệm gì cả, hai người chúng tôi chỉ vô tình gặp gỡ mà thôi."
"Vậy tôi quay về rồi thì quan hệ hai người phải giải thích như thế nào đây? Tôi về rồi mà anh vẫn phải giải sầu sao?"
Bạch Tô nói, ánh mắt cô mang theo sự tức giận.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, cổ họng hơi run lên, thế nhưng lại không nói được lời nào.
Bạch Tô cười lạnh: "Phó Vân Tiêu, tôi phát hiện ra tóc của phụ nữ trong phòng tắm của anh, tôi đã nhìn thấy tin tức của hai người rồi, có phải làm chuyện xấu quen rồi, không làm thì sẽ cảm thấy ngứa ngáy đúng không?"
Bạch Tô tưởng mình có thể kiềm chế được tâm trạng, đến khi nói ra câu này, cô mới phát hiện ra căn bản mình không thể giữ cho bản thân mình bình tĩnh.
Câu này của cô như đang rống lên vậy.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô.
Bạch Tô cũng nhìn lại Phó Vân Tiêu.
Trước đây Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu cũng rất tốt, cả người phát sáng, cao lớn, có trách nhiệm, giống như một thiên thần vậy.
Thế nhưng bây giờ... Cô nhìn người đàn ông đang vắt óc để lấp liếm trước mặt, Bạch Tô bỗng dưng cười lạnh.
Cũng chỉ như vậy mà thôi!
Một người thông minh lúc yêu đương vụng trộm thì chỉ số thông minh cũng giảm xuống thôi.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu một cái rồi quay người rời đi.
Phó Vân Tiêu thấy vậy thì vội vàng giơ tay ra kéo lấy cánh tay của Bạch Tô.
Anh nói với cô: "Em nghe tôi giải thích đã."
Bạch Tô lạnh lùng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, cô cụp mắt xuống, chỉ nói hai chữ: "Bỏ ra."
Phó Vân Tiêu nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Tô, giải thích với cô: "Tôi không bỏ."
Bạch Tô mạnh mẽ vung tay ra, sau đó hét lớn với Phó Vân Tiêu: "Tôi nói anh bỏ tay ra."
"Không buông."
Phó Vân Tiêu kiên định nói một lần nữa.
Bạch Tô bắt đầu liều mạng rút tay ra khỏi bàn tay của Phó Vân Tiêu.
Rõ ràng Phó Vân Tiêu không muốn để Bạch Tô đi, vậy nên anh nắm chặt tay cô, lúc Bạch Tô muốn rút tay ra, Phó Vân Tiêu không còn dùng sức nữa. Bởi vì Bạch Tô quá vội vã nên làm tay mình bị đau.
Bạch Tô đau đến mức nghiến cả răng lại.
Cô tức giận nhìn Phó Vân Tiêu.
"Em đừng làm loạn nữa, bình tĩnh một chút, em đồng ý với tôi không rời đi thì tôi sẽ bỏ em ra."
Dường như Phó Vân Tiêu sợ rằng Bạch Tô sẽ tự làm đau chính mình, anh nhượng bộ với Bạch Tô.
Thế nhưng Bạch Tô cũng không để ý đến việc ấy, cô vẫn nhìn Phó Vân Tiêu đầy lạnh lùng, chau mày lại nói với anh: "Tôi nói anh buông ra!"
Câu nói này không làm Phó Vân Tiêu lùi bước.
Cánh tay Bạch Tô hiện lên một vết màu đỏ, rất đau.
Thế nhưng Bạch Tô vẫn cố dùng sức để rút ra.
Sau đó, Bạch Tô trở nên nóng nảy hơn, cúi lưng xuống cắn vào bàn tay đang nắm lấy tay cô của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu bị đau nên mới buông tay của Bạch Tô ra. Lúc được giải thoát Bạch Tô đã chuẩn bị để chạy thật nhanh.
Cô không muốn ở cùng Phó Vân Tiêu nữa, cho dù chỉ một khắc, cô cũng không muốn.
Cô phải cách xa anh một chút.
Cô cảm thấy không thở được.
Trước đây cô không yêu ai cả, đương nhiên là không quan tâm những việc này.
Thế nhưng bây giờ cô đã yêu Phó Vân Tiêu, mà càng yêu thì càng hận.
Phó Vân Tiêu vội vã lên xe, không nhanh không chậm, anh bắt đầu đi theo sau Bạch Tô, thuyết phục Bạch Tô lên xe.
Bạch Tô không để ý đến anh.
Sau một hồi lái xe theo sau, Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô mấy lần, cuối cùng cũng không nói nữa.
Bạch Tô vẫn kiên cường bước về phía trước.
Nhiệt độ ở đây thấp hơn trong thành phố rất nhiều, thậm chí Bạch Tô còn thấy hơi thở của mình đang đông lại thành khói.
Thế nhưng cô lại rất nóng.
Lửa giận của cô không có chỗ nào để phát tiết.
Sau khi Phó Vân Tiêu dừng xe lại, anh bước xuống xe.
Anh đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng của Bạch Tô.
Mãi đến khi bóng lưng kiên cường ấy biến mất.
Lúc này bên cạnh anh mới xuất hiện âm thanh của một người phụ nữ, mang theo vài phần thương xót: "Tổng giám đốc Phó, anh đúng là cứng rắn thật đấy, nếu là tôi thì tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi."
Giọng nói này là của Sophie.
Sophie nhìn bóng lưng phía xa của Bạch Tô, than một câu.
Phó Vân Tiêu thu hồi lại ánh mắt của mình, dập tắt điếu thuốc lá trong tay.
Anh yếu ớt lên tiếng: "Nếu như phải chọn giữa đau lòng và chết đi, tôi thà rằng để cô ấy đau lòng còn hơn."
Thà rằng để cô ấy đau lòng, chứ không để cô ấy chết đi.
Phó Vân Tiêu nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Sophie, chậm rãi nói: "Hôm nay cô diễn không tồi đâu, hiệu quả rất tốt."
Trên mặt Sophie không có nét cười nào, cô ta chỉ thở dài, nói: "Cũng được thôi. Một phần là do tình yêu của vợ anh đối với anh đã làm cho vai diễn của tôi càng xuất sắc hơn."
Cô ta nói xong liền chủ động ngồi lên xe của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng bước lên xe, ngồi vào ghế lái.
Bởi vì anh còn phải tiếp tục diễn với Sophie, hoàn thành hình tượng người đàn ông tồi tệ này.
Sau khi Phó Vân Tiêu không đuổi theo nữa, Bạch Tô càng thấy khó chịu.
Cô kiên cường tiếp tục đi, như muốn phát tiết hết những thứ trong lòng, lúc này, đột nhiên cô lại thấy xe của Phó Vân Tiêu lướt qua mình.
Còn có cả bộ dạng gai mắt của người phụ nữ đang ngồi ở ghế phó lái trên xe Phó Vân Tiêu khi lướt qua cô.
Đó là Sophie.