Toàn bộ mặt đường khắp nơi đều là nước đọng, căn bản nhìn không ra chỗ đó đang thi công, hai người chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí dọc theo đường đi trở về.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, nhưng cánh tay của Phó Vân Tiêu lại càng ngày càng chặt, không biết vì sao, chỉ cần ở bên Phó Vân Tiêu, vô luận phát sinh cái gì, Bạch Tô đều sẽ cảm thấy an tâm.
Bạch Tô quay đầu vụng trộm đánh giá Phó Vân Tiêu một chút, góc cạnh rõ ràng khuôn mặt vẫn không chút biểu tình như trước.
“Đang nhìn cái gì?”
Phó Vân Tiêu chậm rãi há miệng.
“A... Không có gì.”
Nghe được giọng của anh, Bạch Tô hơi sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu đi, không có nói tiếp, đồng thời bắt đầu chuyên tâm đi đường.
Con đường cực kỳ khó đi, vốn dĩ chỉ cần mười phút để đi hết đoạn đường, trong trời mưa to dầm dã hai người phải đi hết ba mươi phút mới về đến nơi.
Trước cửa nhà gia đình nhà họ Tư, Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô về đến nơi, chẳng hề nói một câu, quay người muốn đi.
“Áo trả lại cho anh.”
Đứng ở ngoài cửa, Bạch Tô nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu đang chuẩn bị rời đi, há miệng hô một câu.
Bước chân đang chuẩn bị rời đi của Phó Vân Tiêu đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại.
“Không cần đâu, đợi lúc nào em về nhà thì mang nó theo.”
Thanh âm bình thản truyền đến, không có bất kỳ sự bất ổn nào, ngay sau đó Phó Vân Tiêu lại bước về phía nơi xa.
Mưa càng ngày càng lớn, Bạch Tô nhìn bóng lưng rời đi của Phó Vân Tiêu cắn chặt môi.
Lúc Phó Vân Tiêu nói ra hai chữ về nhà cô đã muốn xông đến ôm chặt lấy anh, nhưng cô không thể.
Nước mắt thuận theo hai gò má Bạch Tô lăn xuống, hòa lẫn với nước mưa trên mặt, bởi vì dùng sức quá mức, bờ môi Bạch Tô đã rịn ra máu tươi, nhưng là cô vẫn cắn chặt môi, cố gắng đè nén tiếng khóc của mình.
“Em, còn có thể về nhà sao?”
Nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu, Bạch Tô thấp giọng thì thầm một câu.
Cô cũng muốn về nhà, nhưng cô biết, cô không thể trở về được nữa rồi.
Thân ảnh Phó Vân Tiêu càng ngày càng xa, cuối cùng toàn bộ bóng lưng biến mất tại trong cơn mưa to.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, ngay sau đó một cây dù dơ lên trên đầu Bạch Tô.
“Trở về cùng anh.”
Bên người truyền đến thanh âm sốt ruột Tư Bắc Triệt.
Cô lúc này mới chậm rãi quay đầu, trên mặt vô cùng tuyệt vọng, dường như đã mất đi thứ trọng yếu nhất.
“Tôi còn có thể trở về sao?”
Bạch Tô đau thương cười một tiếng, nước mắt làm mờ hai con mắt.
Giờ phút này cô đã quên đi cơn mưa xối xả này, quên đi Tư Bắc Triệt nói gì.
Cô chỉ cảm thấy tựa hồ là có người lôi kéo cô từng chút từng chút đi trở về phòng khách, mà trong đầu của cô từ đầu đến cuối hiển hiện chính là hình ảnh Phó Vân Tiêu rời đi trong làn mưa.
Chờ đến thời điểm Bạch Tô kịp phản ứng, cô đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nước mắt chưa hề ngừng rơi vẫn tuôn ra không ngừng.
“Cuối cùng là như thế nào?”
Tư Bắc Triệt lấy một loại ngữ khí gần như là nghiêm khắc chất vấn.
Bạch Tô chỉ lắc đầu, chả nói gì cả.
Đấu óc từ đầu đến cuối trống rỗng, cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cuối cùng chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
“Bạch Tô?”
Cô loáng thoáng nghe được Tư Bắc Triệt một tiếng lại một tiếng gọi tên của cô, nhưng là cô cảm giác toàn thân nóng đến kinh khủng, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Tư Bắc Triệt thấy Bạch Tô bỗng nhiên đổ vào trên ghế sofa, bước nhanh về phía cô.
Kêu hai tiếng Bạch Tô, một mực không nhận được câu trả lời, sau đó anh ta mới đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Tô.
Trong nháy mặt chạm vào trán của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt lông mày lập tức nhíu lại.
Chỉ thấy Bạch Tô cái trán nóng hổi, hai gò má đã ửng đỏ, sau khi dầm mưa, lại thêm cảm xúc quá mức bi thương, dẫn đến sốt cao.
“Gọi bác sĩ!”
Tư Bắc Triệt gần như gào thét, nhanh chóng đặt Bạch Tô nằm ngang trên ghế sofa.
Nghe được mệnh lệnh của Tư Bắc Triệt, quản gia nhanh chóng bấm số điện thoại của bệnh viện.
Ngoài cửa sổ mưa nặng nề rơi đến hơn nửa đêm, trong đêm, có mấy chiếc xe đến gia đình nhà họ Tư giống như đang chuyển nhà.
Một bên khác, gia đình họ Phó.
Phó Vân Tiêu nằm ở trên giường, một đêm không ngủ.
Anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, mặc dù Bạch Tô biểu hiện đối với anh rất lạnh lùng, đồng thời lại đến ở trong nhà khác, nhưng anh luôn cảm thấy Bạch Tô đang gạt anh chuyện gì đó,.
Đồng thời trải qua cuộc nói chuyện hôm qua, Bạch Tô quyết tuyệt đến mức không giống cô, dường như rất vội càng, chỉ muốn đem anh đẩy ra.
Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Tiêu cầm áo khoác trực tiếp ra cửa.
Anh suy tư một đêm, quyết định phải đến tìm Bạch Tô một lần nữa.
Tiếng phanh xe truyền đến, Phó Vân Tiêu từ trên xe đi xuống, bước nhanh về phía gia đình nhà họ Tư.
“Đông đông đông.”
Phó Vân Tiêu mặt không biểu tình, gấp rút gõ cửa, nhưng là gia đình nhà họ Tư cũng không có người mở cửa, thậm chí không nghe thấy được một chút âm thanh nào. Truyện Tổng Tài
“Đông đông đông.”
Dừng lại một lát, Phó Vân Tiêu lại gõ cửa, trong phòng vẫn không xuất hiện bất kỳ âm thanh nào
Đứng trước cửa gia đình nhà họ Tư chờ thật lâu, không có ai ra mở cửa, cũng không có người trả lời, biệt thự to như vậy mà lại không có bất kỳ thanh âm nào.
“Đừng gõ nữa, nhà bọn họ đêm qua đã dọn đi rồi.”
Một người phụ nữ trung niên ở trong biệt thự sát vách đi đến, tốt bụng nhắc nhở Phó Vân Tiêu.
“Dọn đi rồi?”
Phó Vân Tiêu lặp lại một lần nữa.
“Đúng vậy, có vẻ như đang trốn tránh người nào đó, dọn đi ngay trong đêm.”
Nghe được tin tức này, sắc mặt Phó Vân Tiêu trong nháy mắt liền trầm xuống.
Anh không tiếp tục hỏi thăm, cũng không tiếp tục gõ cửa, quay người đi về phía xe của mình.
Phó Vân Tiêu bước chân đi rất chậm, không biết đang suy nghĩ gì, lần thứ nhất, anh có chút thất hồn lạc phách.
Chậm rãi khởi động xe, ngồi trên xe thật lâu, thẳng đến đằng sau truyền đến tiếng còi của một xe khác, anh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Toàn bộ quá trình lái xe Phó Vân Tiêu từ đầu đến cuối vẫn là khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Anh không về nhà, trực tiếp lái xe đến công ty, sau đó đi vào văn phòng bắt đầu điên cuồng làm việc.
“Tổng giám đốc Phó, đây là văn kiện anh cần xử lý của tuần sau.”
Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt tài liệu xuống bàn, thận trọng đánh giá Phó Vân Tiêu một chút, muốn nói lại thôi.
“Nói.”
Phó Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói, không xen lẫn bất cứ tia cảm tình nào.
“Những tài liệu này đều không cần vội vàng xử lí, anh có thể cuối tuần lại...”
Thư ký thiện ý nhắc nhở lấy, chuẩn bị nói ra nghi ngờ của cô.
Chỉ là, lời nói mới nói một nửa, Phó Vân Tiêu trực tiếp khoát tay áo, đánh gãy lời cô.
“Nếu không có chuyện gì khác liền ra ngoài đi, đồng thời sắp xếp kế hoạch của tôi dày đặc một chút, buổi tối cũng cần lên lịch trình.”
Nghe được giọng nói bất thiện của Phó Vân Tiêu, thư ký tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, gật gật đầu, chuẩn bị ra ngoài.
“Mặt khác, cô liên lạc với thám tử tư, tìm nơi dừng chân của Bạch Tô.”
Hơi dừng lại, Phó Vân Tiêu tiếp tục phân phó.
“Vâng.”
Thư ký gật gật đầu, vội vàng đáp ứng, lúc này mới đi ra khỏi văn phòng. /