“Chúng ta cùng nhau xem đi, đúng lúc tôi cũng muốn xem buổi hòa nhạc này.”
Tư Bắc Triệt mỉm cười hào phóng, sau đó đưa một tay ôm ngực, cúi đầu làm động tác mời.
Nếu lắng nghe kỹ những gì Tư Bắc Triệt nói thì sẽ thấy rằng anh ta nói rằng anh ta muốn xem buổi hòa nhạc này, chứ không phải anh ta muốn xem buổi hòa nhạc này với cô ta.
Chỉ với một vài điểm khác biệt nhỏ nhoi thôi, mặc dù có vẻ rất nhiệt tình nhưng anh ta luôn giữ được phép lịch sự đúng mực trong quá trình ở chung.
Loại lịch sự này là khoảng cách.
Tuy nhiên, dù sao, chỉ cần Tư Bắc Triệt đồng ý với bác sĩ Điền thì cô ta cũng vẫn rất vui.
Ghế số 11 và 12 ở dãy số 5 là nơi tốt nhất để xem buổi hòa nhạc.
Hai người vừa ngồi xuống thì Tư Bắc Triệt đưa bắp rang bơ mua trước đó cho cô ta.
“Cảm ơn anh.”
Có thể thấy bác sĩ Điền vẫn có chút câu nệ.
Sau khi lịch sự cảm ơn, cô ta cầm bắp rang bơ một cách rất ngại ngùng, như thể không muốn phá hủy hình tượng tiểu thư trí thức của mình.
Sau khi buổi hòa nhạc vừa vang lên bài hát mở màn thì bác sĩ Điền bình tĩnh cầm bỏng ngô và lén lút nhìn Tư Bắc Triệt.
Nhìn bề ngoài thì cô ta rất điềm tĩnh nhưng thực chất trong lòng đã “thình thịch, thình thịch”, hồi hộp vô cùng.
Ánh mắt cô ta lặng lẽ di chuyển dọc theo khuôn mặt điển trai của Tư Bắc Triệt, lướt qua đôi môi mỏng và cánh mũi, tiến đến gần mắt anh ta từng chút một. Bác sĩ Điền hơi nghiêng đầu và bí mật nhìn Tư Bắc Triệt.
Không biết tại sao, khuôn mặt này sẽ luôn cho người ta một cảm giác vừa kiềm chế lại vừa hưng phấn.
Bởi vì vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tư Bắc Triệt thì nhịp tim của bác sĩ Điền không khỏi tăng nhanh, miệng trở nên khô khốc, toàn bộ khuôn mặt sẽ trở nên đỏ bừng.
Tuy nhiên, khuôn mặt này lại sẽ khiến cô ta cảm thấy khó gần, không dám đến gần, chỉ có thể lén lút nhìn, thậm chí là không thể nhìn thẳng.
Cuối cùng, ánh mắt cô vô tình lướt qua đôi mắt của khuôn mặt này và dừng lại một chút.
Đây chắc chắn là đôi mắt sạch sẽ nhất mà cô ta từng thấy.
Đôi mắt trong veo của anh ta không có nhiều câu chuyện, khi anh ta cùng người đối diện nhìn nhau và cười thì đôi mắt anh ta sẽ cong lên như hình lưỡi liềm.
Nhìn nhau...
Bác sĩ Điền vốn là đang tìm từ để miêu tả đôi mắt này, bỗng nhiên cô ta nghĩ đến từ này thì mặt cô “bùm” một tiếng đỏ bừng.
Đúng vậy, Tư Bắc Triệt đang mỉm cười nhìn bác sĩ Điền không chút che giấu.
Nói cách khác, lúc bác sĩ Điền đang lén lút quan sát Tư Bắc Triệt thì tất cả động tác, biểu cảm của cô ta đều lọt vào trong mắt của anh ta.
Bao gồm cả sự mê trai vừa xuất hiện trong mắt của cô ta.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Điền vừa thẹn vừa xấu hổ, cả khuôn mặt càng đỏ hơn.
Cô ta nhanh chóng tập trung ăn bỏng ngô, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu.
Thật ra, Tư Bắc Triệt không cố ý nhìn bác sĩ Điền, nhưng anh ta cảm thấy bác sĩ Điền bên cạnh ăn bỏng ngô rất kỳ lạ, dáng vẻ rất khắc chế nên anh ta không nhịn được màliếc nhìn cô ta một cái.
Không ngờ, Tư Bắc Triệt lại tình cờ nhìn thấy bác sĩ Điền đang lén lút quan sát anh ta, sau đó thì cảnh tượng xấu hổ trên đã xảy ra.
“Vậy thì được rồi.”
Một giọng cười phát ra từ Tư Bắc Triệt.
Nhưng bây giờ bác sĩ Điền không có cách nào để nói chuyện với Tư Bắc Triệt, chỉ nghe thấy Tư Bắc Triệt tiếp tục nói: “Khi đến buổi hòa nhạc như thế này thì phải ăn bỏng ngô, cái ly này là của cô và cô nhất phải ăn hết trước khi buổi hòa nhạc kết thúc.”
Nếu anh ta đã đồng ý xem buổi hòa nhạc thì anh ta cũng muốn để buổi hòa nhạc được kết thúc trong trạng thái thoải mái, vì vậy anh ta đã nói với giọng điệu nửa ra lệnh và nửa đùa cợt.
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, nhiệt độ trên mặt bác sĩ Điền từ từ giảm xuống.
“Hiểu rồi.”
Các sĩ Điền gật đầu, sự gò bó ban đầu cũng từ từ trở nên thả lỏng..
Trong suốt buổi hòa nhạc, bác sĩ Điền không nhịn được mà nhìn Tư Bắc Triệt thêm vài lần. Buổi biểu diễn thật tuyệt vời, nhưng tâm trí của cô ta không đặt lên các tiết mục.
Ngược lại, sau đó thì Tư Bắc Triệt dường như không hề biết rằng bác sĩ Điền đang lén lút dõi mình và anh ta đã dành toàn bộ tâm trí cho buổi biểu diễn.
Cho đến khi kết thúc buổi biểu diễn, những người khác lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, Tư Bắc Triệt cũng đứng dậy và bước ra ngoài cùng với bác sĩ Điền.
“Cảm ơn anh đã xem buổi hòa nhạc với tôi ngày hôm nay.”
Khi bước ra ngoài, bác sĩ Điền cảm ơn Tư Bắc Triệt.
“Không, tôi chỉ muốn xem buổi hòa nhạc này mà thôi. Nếu cô muốn nói lời cảm ơn thì hẳn là tôi nên cảm ơn cô mới đúng. Dù sao cô cũng là bác sĩ của Bạch Tô, ít nhiều thì cũng cần cô chăm sóc cô ấy.”
Tư Bắc Triệt cũng lịch sự đáp lại.
“Anh Tư có muốn quay lại bệnh viện không?”
Bác sĩ Điền quay đầu lại và liếc nhìn Tư Bắc Triệt, dáng vẻ có chút mong đợi.
Lúc này thì Tư Bắc Triệt cũng nhìn xuống đồng hồ: “Muộn rồi, tôi sẽ không trở về.”
Vốn dĩ trong mắt bác sĩ Điền có chút chờ mong, nhưng mà sau nghe thấy lời nói của Tư Bắc Triệt thì ánh sáng trong mắt cô ta lập tức mờ đi rất nhiều.
“Đúng vậy, có chút muộn.”
Bác sĩ Điền cười cười, cố ý đi nhanh hai bước, cách Tư Bắc Triệt xa một chút, Tư Bắc Triệt cũng không có ý định đuổi theo, hai người giữ khoảng cách một chút rồi lẳng lặng đi ra khỏi rạp.
Tiếng mưa lộp bộp từ ngoài cửa vọng vào, càng đến gần cửa thì tiếng mưa càng rõ.
Bác sĩ Điền bước tới cửa thì dừng lại, cô ta hơi nhíu mày nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.
“Tôi đưa cô về.”
Khi cô ta không biết phải làm gì thì giọng nói dễ nghe của một người đàn ông vang lên từ phía sau cô.
Bác sĩ Điền nhìn lại thì thấy Tư Bắc Triệt đang ở phía sau mình, có chút do dự.
“Không phải là anh không định quay lại bệnh viện sao? Có vẻ như là không tiện đường đưa tôi về?”
Cô ta hơi ngượng ngùng và ngập ngừng hỏi.
“Không sao, bên ngoài mưa lớn quá, không an toàn.”
Mặt Tư Bắc Triệt không hề có cảm xúc đáp lại.
Biết rằng anh ta chỉ là đang lịch sự mà thôi nhưng mà bác sĩ Điền vẫn rất cảm động.
Sau đó, bác sĩ Điền đang định mở miệng nói vài câu cảm ơn thì đột nhiên điện thoại di động của cô ta vang lên.
Bác sĩ Điền sửng sốt một chút, nghi ngờ lấy điện thoại di động trong túi ra, là một cuộc gọi mạng không có số.
“A lô?”
Cô ta nghi ngờ trả lời điện thoại, nhưng khi giọng nói từ bên kia điện thoại vang lên thì sắc mặt cô ta rõ ràng là chuyển từ nghi ngờ sang căng thẳng.
“Tôi không nghe thấy anh nói gì, tôi sẽ cúp máy trước.”
Đặt điện thoại ở bên tai vài giây, sau khi nghe bên kia nói một vài giây thì cô ta mới hoảng sợ cúp máy.
Cô ta vội vàng đặt lại điện thoại vào túi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tư Bắc Triệt một cách thận trọng.
“Mưa to quá, không biết ai đang gọi.”
Không biết xuất phát từ lý do gì mà bác sĩ Điền đã chủ động giải thích cho Tư Bắc Triệt.
“Ừm, không sao đâu. Tôi trực tiếp lái xe tới cửa, cô cứ ở chỗ này chờ tôi là được.”
Tư Bắc Triệt không quá để ý đến việc bác sĩ Điền trả lời điện thoại, chỉ đợi khi kết thúc cuộc gọi và bảo cô ta đợi ở đây để tránh bị mưa làm ướt.
Thấy Tư Bắc Triệt không để ý đến điện thoại của mình thì bác sĩ Điền thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm.”
Bác sĩ Điền mỉm cười gật đầu, chỉ một chi tiết nhỏ này của Tư Bắc Triệt cũng khiến cô ta cảm thấy ấm áp một chút.