Thế nhưng bây giờ… sao cô lại có thể động tí là đỏ mặt chứ?
Cô cảm nhận được dường như làn da của mình cũng đã nóng cả lên.
Bạch Tô cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, thế nhưng Phó Vân Tiêu lại đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em căng thẳng sao?”
Cô rất căng thẳng nên tay chân mới luống cuống không biết làm thế nào, rất căng thẳng nên mới cố ý đi tìm chuyện để làm.
Bạch Tô lắc lắc đầu, cô vô thức nuốt nước miếng sau đó lên tiếng: “Làm gì có chuyện đó.”
Cô có thể cảm nhận được cả nhịp tim của mình đang đập thình thịch.
Dường như Phó Vân Tiêu không có bất kỳ suy nghĩ gì, hắn chỉ yên lặng nhìn đôi mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước, vô cùng thuần khiết của Bạch Tô.
Cảm xúc có chút hỗn loạn của cô càng khiến người ta thích thú.
Phó Vân Tiêu hơi cong khóe miệng, hắn khom người ghé sát Bạch Tô.
Khi môi của Phó Vân Tiêu chạm vào môi của Bạch Tô, cơ thể của Bạch Tô bỗng cứng đờ, cô chỉ cảm thấy người mình như vừa có luồng điện chạy qua.
Nhưng mà đôi môi của Phó Vân Tiêu rất ấm áp và mềm mại, động tác của hắn cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi người ta không nhịn được mà muốn đón nhận.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng tách hàm răng của Bạch Tô ra, khi đầu lưỡi của hắn chạm vào đầu lưỡi cô thì Bạch Tô cảm thấy cơ thể mình mềm oặt.
Thế nhưng cô lại rất ghét cái cảm giác này.
Nhưng mà… Phó Vân Tiêu đã bắt đầu làm một số động tác khác rồi.
Bọn họ đã từng quen thuộc với nhau như thế, sau một thời gian dài mới chạm vào nhau thì bây giờ cơ thể Bạch Tô đã nóng dần lên, cô nhắm chặt mắt cảm nhận cơ thể của hai người đang dính vào nhau.
Bạch Tô nhận ra thực ra cô rất yêu Phó Vân Tiêu.
Động tác của Phó Vân Tiêu vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại có thể cảm nhận được sự vỗ về che chở.
Khi Phó Vân Tiêu đã cởi hết quần áo của Bạch Tô ra thì lúc này cô mới bừng tỉnh, cô giữ chặt tay Phó Vân Tiêu lại sau đó căng thẳng nói: “Đừng như vậy.”
“Bạch Tô, nghe theo tôi.”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu khàn khàn.
Thế nhưng Bạch Tô vẫn đẩy Phó Vân Tiêu ra, cô nhìn đồng hồ treo tường sau đó nói: “Bây giờ không phải là lúc làm những chuyện này. Anh nên đi xử lý những chuyện cần xử lý trước đi.”
Nếu như Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn vẫn còn quan hệ thì cô tuyệt đối không muốn chen chân vào giữa.
…
Cùng lúc đó ở trong một khách sạn khác trong thành phố, khắp nơi đều là khách quý.
Từ Trường Thư mặc một bộ sườn xám đỏ thêu hoa khoác tay Phó Lôi Minh đi xuyên qua đám đông.
Mà nhân vật chính của buổi lễ đính hôn có vẻ không được hào hứng cho lắm.
Phó Cảnh Hoài nhìn đồng hồ đeo tay sau đó đứng dậy. Khi Phó Lôi Minh và Từ Trường Thư chậm rãi đi tới giữa khán đài tuyên bố chào mừng mọi người đã tới tham dự buổi lễ đính hôn của Phó Cảnh Hoài và Chu Sa, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài chỉ đứng yên ở bên cạnh Phó Lôi Minh, vẻ mặt không chút vui mừng.
Chu Sa khoác tay Phó Cảnh Hoài, từ đầu tới cuối cô ta luôn nở nụ cười trên gương mặt.
Sau khi Phó Lôi Minh phát ngôn xong thì đến màn Phó Cảnh Hoài và Chu Sa trao nhẫn cho nhau là kết thúc buổi lễ. Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Vào thời khắc mọi người không còn chú ý tới mình nữa thì vẻ mặt lạnh lùng của Phó Cảnh Hoài đã dịu đi rất nhiều.
Hắn đi qua đám đông sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở vị trí trong góc khuất.
Nhưng mà hắn vừa mới ngồi xuống thì xa xa Chu Sa đã cầm một ly Margarita đi về phía Phó Cảnh Hoài.
Cô ta đưa ly rượu cho hắn, trên gương mặt nở một nụ cười dịu dàng: “Uống một ly không?”
Phó Cảnh Hoài nâng mắt lên nhìn Chu Sa, khi cô ta chuẩn bị đưa ly rượu lên uống thì Phó Cảnh Hoài ngăn lại: “Sức khỏe của cô bây giờ không thích hợp uống rượu.”
Cô ta khẽ cười nói với Phó Cảnh Hoài: “Anh xem xem hôm nay em mặc chiếc váy này có đẹp không? Từ trước tới nay Bạch Tô rất thích mặc đồ màu pastel nên hôm nay em cũng chọn đồ màu pastel.”
Chu Sa nhắc tới thì Phó Cảnh Hoài mới chú ý tới điều đó. Lúc này chiếc váy mà cô ta đang mặc không phải là màu đỏ yêu thích nữa mà thay vào đó là một chiếc váy màu xanh nhạt, bên trên còn điểm những bông hoa nhỏ màu khiến Chu Sa trở nên rất thanh thoát và nhã nhặn.
Dáng người cũng có chút giống với Bạch Tô…
Hơn nữa màu son cũng là màu hồng cánh sen.
“Cô không cần phải giống người khác.”
Phó Cảnh Hoài uống hết hai ly rượu mà Chu Sa đem tới sau đó nói với cô ta một câu.
Chu Sa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phó Cảnh Hoài, cô ta ngồi xuống ghế sô pha sau đó thở dài một tiếng, nói: “Có lẽ đây chính là đáp án mà ông trời trao cho anh, hy vọng anh sẽ trân trọng người ở trước mặt mình.”
“Phó Cảnh Hoài, em yêu anh.”
Chu Sa cúi thấp đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay sau đó nói với Phó Cảnh Hoài.
Yết hầu của Phó Cảnh Hoài hơi chuyển động thế nhưng hắn không hề nói gì.
Lúc này Chu Sa cố ý dịch chuyển tới gần Phó Cảnh Hoài, ngáp một cái sau đó nói: “Cảnh Hoài, em buồn ngủ quá, anh đưa em vào trong nghỉ ngơi có được không?”
Phó Cảnh Hoài do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy đỡ Chu Sa đi ra khỏi đám đông. Sau khi lên xe, Phó Cảnh Hoài lái xe đưa Chu Sa tới một biệt thự khác.
Sau khi vào cửa, Phó Cảnh Hoài quên mất cánh tay mình vẫn còn đang đặt ở trên người Chu Sa vì thế hắn quên mất việc buông cô ta ra.
Chu Sa khẽ cười, cô ta nhẹ nhàng gỡ tay của Phó Cảnh Hoài ra sau đó nói: “Em còn chưa là vợ của anh mà đã mang thai rồi. Huống hồ anh xem, nhìn vòa bụng em thì vẫn chưa nhận ra đâu, đứa bé vẫn còn rất nhỏ, anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
Thái độ của Phó Cảnh Hoài vẫn lạnh nhạt như trước.
Hắn chỉ nói một câu: “Cô đi rửa mặt rồi đi ngủ đi, không phải cô kêu buồn ngủ sao?”
Chu Sa nở một nụ cười dịu dàng, cô ta xoay người đi vào phòng tắm. Lúc chuẩn bị đóng cửa liền thò đầu ra ngoài nói với Phó Cảnh Hoài: “Anh cũng đừng nhân lúc em tắm mà bỏ đi đấy, em muốn khi mình ra ngoài vẫn có thể nhìn thấy anh.”
Phó Cảnh Hoài không trả lời, hắn chỉ khẽ gật đầu.
Sau khi nhìn thấy cái gật đầu của Phó Cảnh Hoài thì Chu Sa mới yên tâm đi vào nhà tắm.
Chu Sa tắm xong thì lại bắt đầu trang điểm, thế nhưng cũng chỉ trang điểm rất nhạt rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Phó Cảnh Hoài đang ngồi ngay ngắn ở sô pha đợi cô da.
Chu Sa đi tới trước mặt Phó Cảnh Hoài. Phó Cảnh Hoài nhìn thấy Chu Sa thì lập tức đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Kết quả hắn lại bị Chu Sa đưa tay ra cản lại.
“Đừng vội đi thế mà, em muốn anh dỗ em ngủ.”
Phó Cảnh Hoài nhíu mày: “Dỗ cô ngủ?”
Phó Cảnh Hoài có chút kinh ngạc, thế nhưng Chu Sa không hề đáp lại. Chu Sa chỉ hơi kiễng chân lên xong khe khẽ đặt môi mình lên môi Phó Cảnh Hoài, nhẹ nhàng liếm láp.
Phó Cảnh Hoài chống cự, hắn chỉ đứng yên không có hành động gì.
Thế nhưng khi Chu Sa liên tục dụ dỗ thì Phó Cảnh Hoài bắt đầu cảm nhận được sự khác thường của cơ thể mình.
Khi lên tiếng, giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn.
“Bây giờ cô đang mang thai, không tiện đâu.”
“Có thể mà. Anh là bác sỹ, em cũng là bác sỹ. Chúng ta đều rõ, chuyện này chỉ cần cẩn thận một chút là có thể.”