“Nhưng…” Thư ký chần chờ nhìn Phó Vân Tiêu, cắn môi ngăn cản Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, vội giải thích: “Nhưng… Nhưng là… một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé làm ầm ĩ dưới lầu, họ… tự xưng là người nhà của anh.” Giọng thư ký càng ngày càng nhỏ, ấp úng nhìn hai người.
Bạch Tô sửng sốt, không nhúc nhích, siết chặt nắm tay, chần chờ thật lâu.
“Phó Vân Tiêu” sốt ruột nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, em đừng quan tâm, chắc chắn là giả mạo. Chúng ta mau đi…” Cuộc họp này thực sự rất quan trọng với anh ta.
“Đừng quan tâm họ, cô xuống lầu đi.” Phó Vân Tiêu lại vội ra lệnh cho thư ký, sau đó kéo Bạch Tô muốn đi về phía phòng họp: “Chúng ta đi họp trước, mọi người đã chờ từ lâu rồi.”
“Anh đi chủ trì cuộc họp trước đi, em xuống lầu giải quyết chuyện này rồi sẽ đến.” Bạch Tô chần chờ, cắn răng suy nghĩ rồi mới nói. Nói xong, Bạch Tô sốt ruột muốn xuống lầu.
“Bạch Tô!” Phó Vân Tiêu chạy tới kéo Bạch Tô, vội vàng giải thích: “Em không tin anh à? Chuyện nhỏ đó để cấp dưới xử lý là được. Cuộc họp hôm nay quan trọng hơn.”
Bạch Tô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu. Cô thấy trán Phó Vân Tiêu đã chảy mồ hôi.
“Anh có chuyện gì lừa em à? Bây giờ nói còn kịp.” Cô bình tĩnh nhìn Phó Vân Tiêu, gằn từng chữ.
“Anh… anh có chuyện gì lừa em chứ? Em cũng biết dưới lầu là kẻ gây chuyện đòi tiền thôi, anh sợ họ bất cẩn làm em tổn thương. Hơn nữa… đây là cuộc họp sản phẩm cỡ lớn đầu tiên mà anh tổ chức sau khi trở về công ty, anh sợ mình sẽ không thể làm chu đáo nên cần em bổ sung.” Phó Vân Tiêu tranh thủ giải thích.
Anh ta càng giấu diếm, Bạch Tô lại càng nghi ngờ.
“Anh chờ em năm phút, em xử lý xong chuyện dưới lầu thì sẽ lập tức đi lên.”
Bạch Tô không giải thích với Phó Vân Tiêu, đi theo thư ký xuống lầu.
Lúc Bạch Tô đến nơi, hiện trường đã trở nên hỗn loạn. Tiếng khóc của trẻ con, tiếng ồn của phụ nữ, tiếng thì thầm của người chung quanh đều vang lên. Thấy Bạch Tô, mọi người nhường ra một đường, thấy được người phụ nữ và đứa bé bị mọi người vây quanh, còn có một người là Nghiêm Đình. Tư thế của Nghiêm Đình vừa thấy đã biết là kẻ đầu têu chuyện này.
Đứa bé vẫn ngồi dưới sàn khóc: “Ba! Con muốn tìm ba!”
Nghiêm Đình cầm một đóa hoa hồng dỗ cô bé, nhưng không thể dỗ được.
Thấy Bạch Tô đi tới, Nghiêm Đình cũng đứng dậy lại gần Bạch Tô.
“Sao anh còn ở đây?” Bạch Tô nhíu mày nhìn Nghiêm Đình.
“Tôi không ở đây thì sao có thưởng thức trò hay này?” Nghiêm Đình cười như không cười nói.
Bạch Tô nhìn đứa bé ngồi trên sàn nhà, muốn bế cô bé dậy, đồng thời hỏi rõ rốt cuộc là như thế nào. Không ngờ người phụ nữ ngồi dưới sàn thấy Bạch Tô thì lập tức bảo vệ đứa bé: “Sao? Cô giành chồng của người khác, bây giờ còn muốn giành con của người khác hả?”
Bạch Tô sửng sốt, cánh tay khựng lại, chậm rãi buông xuống. Cô không rõ chuyện này là thế nào, càng không hiểu họ đang nói gì. Cô quay sang kêu thư ký: “Lấy hai cái ghế tới đây cho họ. Trên sàn nhà lạnh lẽo.”
Nói xong, Bạch Tô nhíu mày nhìn Nghiêm Đình: “Thế này là thế nào? Họ đang nói gì?”
Nghiêm Đình nghiền ngẫm nhìn Bạch Tô: “Đang nói gì à? Cô hỏi cô ta chẳng phải sẽ biết hay sao? Chuyện này được ghi trong tư liệu tôi gửi cho cô còn gì.”
Bạch Tô càng không hiểu. Cô không xem tư liệu của Nghiêm Đình, bởi vì lúc trước Bạch Tô đã hạ quyết tâm cho dù mấy năm nay Phó Vân Tiêu có người phụ nữ khác thì cũng không sao, thay đổi cũng không sao, chỉ cần anh ấy trở về là được. Cho nên cô không xem chân tướng mà Nghiêm Đình đưa cho mình. Nhưng bây giờ xảy ra tình huống đã vượt qua khả năng tưởng tượng của cô.
Người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà vẫn hung tợn nhìn Bạch Tô như nhìn kẻ thù. Sau khi thư ký mang ghế tới, cô ta đặt đứa bé lên ghế, còn mình vẫn ngồi dưới đất.
“Được rồi, bây giờ cô có thể nói rõ ràng chuyện này.” Nghiêm Đình cũng không khó xử Bạch Tô mà nói với người phụ nữ ngồi dưới đất.
Cô ta đứng dậy, lau nước mắt: “Tôi tên là Quách Xuân Hà, tôi với chồng tôi Viên Xuân Vọng vốn đều làm công ở thành phố D. Đây là con chúng tôi, tôi mang cả giấy kết hôn với hộ khẩu tới đây.” Nói rồi, cô ta lấy giấy kết hôn ra.
“Chồng tôi rất đẹp trai, họ đều nói chồng tôi rất giống ông chủ nổi tiếng trên TV. Mặc dù trong cuộc sống chồng tôi cũng không đàng hoàng gì, nhưng tôi thích anh ấy, chỉ cần anh ấy về nhà là được.” Nói tới đây, cô ta lau nước mũi: “Ai ngờ một ngày nọ, một người phụ nữ xinh đẹp đến nhà tôi, nói sẽ giới thiệu cho chồng tôi công việc kiếm được nhiều tiền, làm ông chủ lớn. Tôi nghe vậy thì nghĩ trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy thì tôi sẽ được làm bà chủ rồi.”
“Khoan đã.” Nghiêm Đình ngắt lời cô ta: “Cô nói một người phụ nữ xinh đẹp tới nhà cô, có phải cô ta mặc áo đen quần da không?’ Nghiêm Đình hỏi, còn giả vờ như không hay biết gì.
“Hình như vậy, tôi không nhớ rõ nữa, chỉ biết cô ta cao gầy, nếu gặp lại chắc chắn tôi sẽ nhận ra cô ta.”
Nghiêm Đình bất đắc dĩ trợn trắng mắt, lấy một bức ảnh trong di động đưa cho cô ta: “Cô xem có phải là người phụ nữ này không?”
“Đúng đúng đúng, chính là cô ta! Không nhầm đâu!” Người phụ nữ này nói.
“Tôi không được làm bà chủ, ai ngờ lại mất chồng! Thằng cha này bỏ rơi hai mẹ con tôi mà cưới một người vợ xinh đẹp khác!” Nói rồi, cô ta hung tợn trừng Bạch Tô.
“Chính ta cô ta! Đồ kỹ nữ! Quyến rũ chồng tôi!” Nói rồi, cô ta xông lên, giơ tay muốn tát Bạch Tô. Nghiêm Đình muốn ngăn cản mà không được.
Lúc này Bạch Tô còn đang suy nghĩ lời nói của người phụ nữ đó, phán đoán cô ta nói thật hay giả, không thấy cô ta giơ tay đánh mình. Hơn nữa tiếng xì xào bàn tán của người chung quanh càng ngày càng nhiều…