Tay cô vẫn cầm chai nước khoáng đang uống dở, sau đó nhanh chóng quay người uống nốt, rồi đi vào quán bar.
Khi Bạch Tô tiến đến chỗ ngồi, tiệc rượu đã gần kết thúc.
Phó Lôi Minh âm trầm ngồi một bên không nói chuyện, cũng không rót rượu cho Bạch Tô nữa.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Bạch Tô cảm thấy hơi hoang mang, đi đến gần nhỏ giọng hỏi: “Không đàm phán thành công?”
Cô cũng đã uống nhiều rượu như vậy mà bọn họ vẫn còn điều gì không hài lòng?
Phó Lôi Minh vẫn giữ vẻ mặt cũ, thái độ khác hẳn lúc mời rượu cho Bạch Tô, giống như hai người khác nhau vậy.
“Ký rồi.”
Anh ta lạnh nhạt đáp.
Dứt lời liền trực tiếp đứng dậy rời đi, sau đó vào tìm khách hàng nói chuyện phiếm.
Nghe thấy hợp đồng đã được ký, Bạch Tô thấy nhẹ nhõm hơn.
Bởi vì cô thực sự đã uống quá nhiều, cũng không có tâm trạng nghĩ đến việc Phó Lôi Minh biến đổi sắc mặt trước đó.
Sau cùng, Bạch Tô lại mời bọn họ một ly rồi mới tiễn khách rời khỏi quán bar.
Tiễn khách xong, Phó Lôi Minh hầu như không quay đầu, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Tô, trực tiếp ra khỏi quán bar lái xe rời đi.
Bạch Tô uống quá nhiều, đầu vô cùng choáng váng, hiển nhiên, bây giờ cô không thể tự lái xe.
Cô ngồi ngoài cửa quán bar, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.
Tuy nhiên, cô vừa ngồi lên xe không quá 10 phút thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính, cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt cô hiện ra một khuôn mặt tinh xảo như sao Hàn.
Khuôn mặt này không thuộc về ai khác, chính là Nghiêm Đình.
Bạch Tô vừa nhìn thấy là Nghiêm Đình thì lập tức nhíu mày: “Cảm ơn, anh không cần đưa tôi về nhà nữa. Tôi đã gọi tài xế rồi.”
Kể từ lần cuối cùng cô gặp Nghiêm Đình rồi tan rã trong không vui, Bạch Tô đã không muốn nói chuyện cùng với anh ta nữa.
Tuy nói… Phó Vân Tiêu là giả, nhưng Nghiêm Đình cũng đóng một vai tròn không nhỏ trong việc lột trần “Phó Vân Tiêu”.
Điều này khiến cô không có cách nào đối diện được với Nghiêm Đình.
Bảo là ghét thì việc người ta làm cũng đúng.
Nhưng Bạch Tô không thể nào nói không ghét anh ta được.
Kết quả, sau khi cô nói xong, Nghiêm Đình cũng không có ý muốn rời đi, chỉ cười nhẹ, lại nhìn về phía Bạch Tô: “15 phút trước, số điện thoại đuôi 6031 của cô Bạch thông qua tổng đài gọi tài xế phải không, tôi chính là người tài xế đó, tôi sẽ lái xe cẩn thận để đảm bảo an toàn cho quý khách.”
Dứt lời, Nghiêm Đình lấy điện thoại đưa cho Bạch Tô nhìn bằng chứng và tin nhắn của tổng đài.
Sau khi nghe xong, Bạch Tô nhíu chặt lông mày.
“Anh tại sao lại muốn làm tài xế?”
Đây tuyệt đối không phải nghề nghiệp của Nghiêm Đình, nhưng hiện tại… anh ta thực sự đến rồi.
“Đặc biệt làm tài xế cho cô, cảm động không.”
Nghiêm Đình xem như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Bạch Tô cười nói.
Bạch Tô bất lực liếc nhìn anh ta, Nghiêm Đình cũng đã cười tươi như thế này rồi, hơn nữa trước đây không phải lỗi của anh ấy, cô đương nhiên không thể nói thêm gì nữa, mà bây giờ cô đã quá mệt rồi. Vì vậy, Bạch Tô không giằng co với anh ta về vấn đề này nữa, trực tiếp mở cửa xe.
Ngay khi ngồi trở lại, Bạch Tô lập tức nhắm mắt, nhưng vì uống quá nhiều rượu, giữa đường cô lại nôn một lần, lúc này dạ dày cô quặn đau, cực kỳ khó chịu.
Cô lấy tay ấn lên dạ dày, nhưng bụng vẫn kêu không ngừng.
Nghiêm Đình ngồi vào vị trí lái, nhưng vừa ngồi xuống, anh ta đã phát hiện Bạch Tô khác thường, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Không thoải mái sao?”
Bạch Tô nhắm chặt mắt, lắc đầu.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi quay tay lái vòng lại, không đưa Bạch Tô về nhà.
Mười lăm phút sau, Nghiêm Đình đỗ xe xong, nhìn Bạch Tô: “Xuống xe đi.”
Cô mở to mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhíu mày.
“Đây là chỗ nào?”
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, nghi ngờ hỏi.
“Một tiệm cháo, ăn chút cháo trước đã, ăn xong dạ dày sẽ thoải mái hơn.”
Dứt lời, cùng không quan tâm cô đồng ý hay không, anh ta trực tiếp rút chìa khóa đi xuống xe.
Bạch Tô dừng lại một chút, cũng xuống xe vào quán cháo.
Cô đúng là cần ăn chút gì đó.
Tiệm cháo này cũng rất “độc đáo”, chủ quán đưa thực đơn cho Bạch Tô.
Cô nhìn các món cháo, sắc mặt dần trở nên phức tạp.
Trong thực đơn có mấy loại cháo: “sớm sinh quý tử”, “vợ chồng hòa thuận”, “thương nhớ người yêu”, “một đời một người”.
“Không có loại cháo trắng bình thường sao?”
Bạch Tô nhìn thực đơn, ngẩng đầu hỏi ông chủ.
“Xin lỗi quý khách, không có loại thường.”
Chủ quán mỉm cười.
“Cháo bí đỏ hoặc cháo bát bảo cũng được.”
“Cửa hàng chúng tôi chỉ có những loại cháo đặc biệt giàu dinh dưỡng, không có mấy loại mà cô vừa nhắc tới.”
Ông hơi khó xử giải thích.
“Vậy để tôi xem lại.”
Thấy Bạch Tô cứ do dự mãi, Nghiêm Đình nghi hoặc lấy thực đơn từ trong tay cô.
Vừa nhìn thấy tên món ăn, anh cũng không biết nên chọn cái nào.
Anh chỉ cho rằng dạ dày Bạch Tô khó chịu, muốn mang cô đi ăn chút cháo cho ấm bụng, ai ngờ… lại vào đúng quán cháo “đặc sắc” như thế này!
“Ông có món ăn đề cử nào không?”
Không còn cách nào khác, Nghiêm Đình hỏi chủ quán.
Vừa nghe khách muốn giới thiệu món ăn, ông chủ tỏ vẻ đắc ý: “Cháo sớm sinh quý tử được nấu từ táo đỏ và hạt sen, nếu hai người đang có ý định sinh con thì có thể nếm thử, bát cháo này cực kỳ bổ dưỡng, bổ âm dưỡng thận; Cháo vợ chồng hòa thuận là món được nhiều người yêu thích nhất, hai người cùng ăn một bát cháo lớn đong đầy tình yêu ngọt ngào, mặn nồng suốt đời; Cháo thương nhớ người yêu chủ yếu nấu từ đậu đỏ, nhằm gửi gắm tình yêu, và nỗi nhớ người yêu; Cháo một đời một người làm từ lúa mạch và đậu phộng luộc. Cho nên các món cháo của chúng tôi đều được đề cử!”
Ông chủ giới thiệu rất hay, nhưng Bạch Tô chỉ muốn ăn cháo trắng thường mà thôi.
Nghiêm Đình hơi nhíu mày: “Có loại làm ấm bụng tỉnh rượu không?”
“Có! Cháo vợ chồng hòa thuận có công dụng giải rượu, đồng thời cũng làm ấm bụng.”
Ông chủ đề xuất.
“Vậy gọi món đó đi.” Anh vẫy tay, ý bảo ông ta có thể đi làm rồi.
Không lâu sau, ông chủ bưng cháo ra.
Quả nhiên là một bát cháo rất to, một người ăn không hết.
Bát cháo này không có thêm bát nhỏ, trong bát chỉ đặt hai cái thìa.
Bạch Tô nhìn cháo… có cảm giác Nghiêm Đình đang cố ý chỉnh mình.
Vốn dĩ… quan hệ giữa cô và anh ta hiện đang rất khó xử… làm sao có thể cùng nhau ăn loại cháo này?
Nhưng cô đang định trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, thì thấy anh vẫy tay, bảo chủ quán lấy thêm hai bát nhỏ.
Ông ta nhanh nhẹn đưa thêm bát đến.
Đúng lúc này, dạ dày cô không có gì ngoài rượu lại quặn đau, Bạch Tô nôn khan một cái, vội vàng dùng tay che miệng.
Ông chủ thấy thế cười thầm, cũng không nói gì, chỉ quay trở lại quầy.
Một lúc sau, ông cầm một quyển sách nhỏ trên tay đi đến.
“Cô gái này chắc đang mang thai hả, đây là sách dạy nấu ăn nhằm xoa dịu chứng nôn nghén, có thể để anh chồng nấu cho bà xã ăn.”
Chủ quán nhiệt tình đưa quyển sách qua.