"Để tôi nghĩ thử xem, đợi tôi nghĩ xong sẽ nói cho anh."
Bạch Tô lộ ra vẻ mặt hài lòng, trong lòng thực sự bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.
Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, Bạch Tô cũng không có chủ động chào hỏi Long Diễn.
Giữa đường, cô có vài lần muốn đến nhưng đều bị Phó Vân Tiêu ngăn lại, lý do là cô sẽ quấy rầy Long Diễn và ảnh hưởng đến sự phát huy của Long Diễn.
Tròn cả quãng đường, Long Diễn tỏ ra rất niềm nở, không ngừng ở trước mặt cô bé nhún nhảy và thể hiện bản thân.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tô nhìn thấy Long Diễn trong tình trạng như vậy, cô không nhịn được chụp cho Long Diễn hai tấm ảnh làm bằng chứng để sau này cười nhạo Long Diễn.
Cho đến khi đến châu Âu, máy bay dừng lại ổn định rồi, sợ Long Diễn phát hiện, Bạch Tô nhanh chóng kéo Phó Vân Tiêu xuống máy bay.
Ngày hôm đó đến châu Âu đã rất muộn rồi, Phó Vân Tiêu trực tiếp đưa Bạch Tô về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Phó Vân Tiêu từ từ mở mắt.
Như thường lệ, lúc này Bạch Tô vẫn đang ngủ, Phó Vân Tiêu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tô đang ngủ, chỉ thấy Bạch Tô không có trong phòng.
"Bạch Tô?"
Phó Vân Tiêu nhanh chóng mặc quần áo đi ra phòng khách tìm một vòng.
Không có.
Anh nhanh chóng xuống lầu hỏi quầy lễ tân, nhưng vẫn không có tin tức gì về Bạch Tô.
Điện thoại di động của Bạch Tô còn chưa liên lạc được, Phó Vân Tiêu lo lắng lật tung cả khách sạn lên, nhưng vẫn không có tin tức của Bạch Tô.
Lông mày Phó Vân Tiêu chợt cau lại, dù sao thì Bạch Tô vừa mới bị bắt cóc không lâu, anh không thể để Bạch Tô bị thương thêm nữa.
Đầu óc Phó Vân Tiêu không ngừng suy nghĩ, anh nghĩ đến tất cả những nơi có thể Bạch Tô xuất hiện trong đầu, sau đó nhanh chóng lập một danh sách, chuẩn bị ra lệnh cho mọi người tìm tung tích của Bạch Tô theo danh sách này.
Phó Vân Tiêu vừa lấy điện thoại di động ra, định gọi cho thư ký thì đột nhiên có một người chuyển gói hàng từ bên ngoài khách sạn bước vào.
"Xin chào, ông có phải là ngài Phó không?"
Phó Vân Tiêu nhìn người chuyển gói hàng và gật đầu, "À, là tôi."
"Ở đây có một gói đồ của ngài, phiền ngài ký nhận chút."
Sau đó, người giao gói hàng lấy ra một tập tài liệu và đưa cho Phó Vân Tiêu.
Bởi vì nó được gửi trong cùng một thành phố, địa chỉ gửi thư không được ghi trên tập tài liệu.
Sau khi ký tên vào biên nhận, Phó Vân Tiêu mở tập tài liệu ngay tại chỗ, trong đó chỉ có một bức thư, trên bức thư đó là chữ ký của Bạch Tô.
"Chờ chút, người gửi chuyển phát nhanh cho bên anh hiện tại đang ở đâu."
Phó Vân Tiêu còn chưa kịp có thời gian để mở phong thư ra, anh đã vội vàng gọi cho người chuyển gói hàng đến hỏi.
"Xin lỗi, thưa ngài, người gửi sau khi nói ra địa chỉ thì lập tức rời đi ngay."
Người giao gói hàng mang theo giọng hối lỗi nói.
"Vậy thì cái này được giao khi nào?"
"Buổi sáng mới mở cửa, mới 7 giờ đã có một cô gái tới gửi."
Nói xong, người giao gói hàng rời khỏi.
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, có chút nghi ngờ mở phong thư ra, bên trong có một bức thư, đúng là chữ viết tay của Bạch Tô.
"Xét thấy là anh chưa từng theo đuổi tôi, lần này tôi cho anh một cơ hội để thể hiện. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nghĩ ra biện pháp này. Mọi người đều nói giấy ngắn tình dài, xe ngựa chạy rất chậm, vì vậy tôi rất mong mỗi ngày anh viết cho tôi một lá thư. Hãy viết một lá thư mà trong đó thể hiện toàn bộ tình cảm của anh. Đợi khi nào anh sẽ làm tôi rung động, khi đó tôi sẽ xuất hiện trước mặt anh một lần nữa. "
Phó Vân Tiêu càng cau mày hơn khi nhìn những lời nói của Bạch Tô, anh thực sự không biết Bạch Tô đang nghĩ gì, thực sự muốn viết thư để liên lạc bày tỏ tình cảm với nhau.
Mua căn biệt thự không tốt à?
Mua một chiếc nhẫn kim cương không tốt sao?
Dùng cách viết thư để bày tỏ lòng mình, anh thật sự là đoán không ra.
Bức thư đến đây vẫn chưa viết xong, Bạch Tô còn để lại địa chỉ nhận thư ở cuối thư, 'Thư viện sắc màu Champsie', đồng thời dặn Phó Vân Tiêu đừng đến đây tìm cô, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại anh..
Nhìn bức thư này của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu lắc nhẹ đầu bất lực.
Nếu Bạch Tô đã muốn kiểu lãng mạn này, vậy thì thỏa mãn cô ấy vậy.
Nghĩ thế này, anh mới gác lại ý định đi tìm Bạch Tô, ra ngoài mua giấy và bút, thành thật trở về phòng bắt đầu viết.
"Thưa cô Bạch Tô thân mến..."
Phó Vân Tiêu cầm bút lên, vừa mới viết một đoạn đầu, đột nhiên cảm thấy cách gọi cô Bạch Tô hơi cổ hủ, liền xé giấy viết thư, vò nát rồi ném vào sọt rác.
"Thưa Phó phu nhân..."
Cũng không đúng, hiện tại đang diễn cảnh theo đuổi Bạch Tô, anh lại vò giấy viết thư ném vào sọt rác.
"Tôi chưa biết tên của em, nhưng không thành vấn đề. Vì lần trước cùng em đi trên máy bay, tôi đã đoán được trong tương lai, sẽ có một họ khác thêm vào trước tên của em, gọi là Phó. "
Lúc đầu, Phó Vân Tiêu khá hài lòng.
Tuy rằng văn phong lúc đầu không phù hợp với giọng điệu của anh, giống như một thiếu niên mới biết yêu, sau khi suy nghĩ thật lâu, thà rằng có thể viết còn hơn không biết viết một câu nào, cần gì suy nghĩ về phong cách thư chứ.
Ngập ngừng một chút, Phó Vân Tiêu tiếp tục viết: "Em đã mặc một chiếc váy trắng khi lên máy bay. Chiếc váy dài chỉ che đầu gối. Bạch Tô tượng trưng cho sự thánh thiện và thanh nhã, vì vậy tôi đoán em nhất định rất độc lập trong cuộc sống, có lập trường rõ ràng về các vấn đề chính, không bao giờ chịu nhún nhường thỏa hiệp. "
Lúc này Phó Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy những gì mình viết có hơi lạc đề, càng ngày càng giống như đang phân tích chòm sao ấy, anh vội viết lại, “Thật là trùng hợp, đây đúng là điểm rất phù hợp của hai chúng ta. Tôi cũng có lập trường rõ ràng về những vấn đề quan trọng. Không có thỏa hiệp. Ví dụ như vấn đề thích em, đây là vấn đề rất quan trọng, không có gì phải thương lượng lại cả. "
"Tôi không hút thuốc hay uống rượu. Tự tôi cảm thấy bản thân hơi khó tính, nhưng những cô gái khác đều gọi tôi là tổng thống bá đạo."
Không nhịn được, Phó Vân Tiêu viết ra một câu khoe khoang.
"Cho nên, tôi nghĩ chuyện trốn không thoát,em sẽ không trốn được, cả đời cũng không trốn được."
Đột nhiên, Phó Vân Tiêu cảm thấy kỹ năng nói chuyện tình yêu của mình thật hoàn hảo, tự nhiên anh đã biến thành một ‘boy’ biết nói chuyện tình yêu, rồi lại thêm vài câu. Phó Vân Tiêu dừng viết với vẻ hài lòng và nhìn vào bức thư tình chân thành mà anh viết, nhìn theo địa chỉ Bạch Tô ghi kèm dưới đây gửi thư đi.
Vào buổi chiều hôm ấy, Bạch Tô đã viết hồi âm Phó Vân Tiêu một bức thư.
Sau khi nhận được thư, Phó Vân Tiêu có chút vui mừng, mở phong bì ra cẩn thận, nhưng trong phong bì chỉ có hai chữ ngắn gọn, "Đã đọc."
Đã đọc??
Phó Vân Tiêu nhíu mày thật chặt, đầu đều biến to ra rồi.
Thế này có nghĩa là gì?
Bạch Tô có coi mình như một công cụ trò chuyện hay gì đó không?
Dù sao đi nữa, anh cũng là chủ tịch của vài công ty, còn ở đất khách quên người, chủ động viết thư gửi cho vợ của mình, nhưng câu trả lời mà anh nhận được là từ 'đã đọc'. Phó Vân Tiêu gần như là bị Bạch Tô làm cho tức chết.
Kìm nén sự bực tức trong lòng, Phó Vân Tiêu lại bắt đầu ngồi trên bàn làm việc viết thư cho Bạch Tô.
Lần này, anh ấy đã thay đổi phong cách của mình.
"Mặc dù tôi không biết ‘đã đọc’ nghĩa là gì, nhưng theo tôi, từ ‘đã đọc ’ của em có nghĩa là hài lòng. Dù sao ‘đã đọc’ không tốt bằng ‘đã xem’, vì vậy tôi hy vọng tôi có thể tận mắt nhìn thấy em. "
Sau đó Phó Vân Tiêu gửi bức thư cho Bạch Tô.