Nghiêm Đình nhìn Phó Cảnh Hoài và nói tên một số loại trái cây cùng một lúc.
Trước khi Phó Cảnh Hoài trả lời, Bạch Tô trừng mắt nhìn anh, "Anh không thể chạy một chuyến nữa à, còn làm phiền đến người khác nữa."
"Được rồi, không sao."
Phó Cảnh Hoài không để ý, cầm trái cây đi rửa trái cây với Nghiêm Đình.
"Thôi, để tôi đi."
Bạch Tô ngăn Phó Cảnh Hoài lại, dù sao thì Nghiêm Đình và Phó Cảnh Hoài cũng không quen nhau, Bạch Tô cảm thấy không ổn lắm.
Vừa nói xong, ngoài cửa có một bệnh nhân đi vào.
"Đi đi, có bệnh nhân."
Phó Cảnh Hoài bảo Bạch Tô đi kiểm tra và cầm trái cây đi theo Nghiêm Đình ra ngoài.
Bồn rửa ở góc hành lang, sau khi rời khỏi tầm mắt của Bạch Tô, vẻ mặt của Nghiêm Đình trở nên nghiêm túc.
Anh quay đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn Phó Cảnh Hoài trầm giọng hỏi: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Phó Cảnh Hoài cũng nghiêm túc trở lại, nhìn Nghiêm Đình một lúc, "Ngày hôm qua tôi có kiểm tra cơ thể Bạch Tô, phát hiện một khối u trong cơ thể cô ấy."
Nghe tin này, Nghiêm Đình vô cùng sửng sốt.
Kỳ thật lúc Bạch Tô bảo anh lựa chọn, anh đã đoán được cơ thể của Bạch Tô có vấn đề, nhưng bây giờ nghe Phó Cảnh Hoài đích thân nói ra, vẫn là không thể tiếp nhận tin này.
"Có khả năng xảy ra sai sót chẩn đoán không?"
Sau một lúc, Nghiêm Đình nghiến răng hỏi.
Bởi vì đó là Bạch Tô, cho nên anh cực kỳ sốt ruột.
Phó Cảnh Hoài lắc đầu không trả lời.
Nghiêm Đình biết về học vấn y học của Phó Cảnh Hoài, anh cũng biết mối quan hệ giữa Phó Cảnh Hoài và Bạch Tô, cho nên anh không nghi ngờ phán đoán của Phó Cảnh Hoài.
Nước từ vòi xả vào hoa quả, anh bị chuyện của Bạch Tô quấy rầy.
Nghiêm Đình nghiêm túc, chẳng biết đang nghĩ điều gì.
Hai người im lặng hồi lâu, không ai lên tiếng.
Sau một lúc, Nghiêm Đình chậm rãi hỏi: "Bạch Tô đã đọc báo cáo kiểm tra chưa?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng có vẻ như Nghiêm Đình đã dùng hết sức lực của mình
"Tôi chỉ mới nhận được báo cáo kết quả khối u vào sáng nay. Cô ấy vẫn chưa đọc được."
Không khí như trở nên nặng nề hơn, Nghiêm Đình không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Suy nghĩ một hồi, xem ra anh đã hạ quyết tâm, Diêm Định đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hoài, "Đừng nói cho cô ấy biết, cũng đừng nói cho ai biết."
Nghiêm Đình nhấn từng chữ, rất nghiêm túc.
Phó Cảnh Hoài gật đầu, vừa định nói gì đó, khóe mắt anh chợt phát hiện một bóng người ở cửa.
Anh và Nghiêm Đình nhìn qua gần như đồng thời, bởi vì họ quá mải mê nói chuyện và không biết Bạch Tô đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Bởi vì Bạch Tô xuất hiện quá đột ngột, nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt Nghiêm Đình thay đổi.
Ngay sau khi nhận ra mình vừa lỡ lời, Nghiêm Đình vội vàng bày ra vẻ mặt cười cợt: "Tại sao em đến không nói gì? Bác sĩ Phó thực sự là một kẻ tham công tiếc việc. Còn kéo tôi ra tận đây để bàn về một ca bệnh khó nhằn nữa, thật sự rất phiền đó.”
Nghiêm Đình muốn tìm một lý do để che đậy, nhưng Bạch Tô không nghe.
Vẻ mặt Bạch Tô rất bình tĩnh, coi như chuyện này không liên quan gì đến cô, trực tiếp đi từ cửa đến, tắt vòi nước, bưng trái cây ra.
"Anh không cần giấu giếm tôi. Tôi là bác sĩ, từ khi học y, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào, không chỉ đối mặt với kết cục của cuộc đời người khác, mà còn là cái chết của chính mình. "
Bạch Tô nghiêm túc nói.
Lời nói của cô khiến Nghiêm Đình không biết phải tiếp tục như thế nào, chuyện của Bạch Tô vốn đã khiến anh đau đầu, Bạch Tô đột nhiên cắt ngang lời anh, anh không biết làm sao để an ủi Bạch Tô bây giờ.
Phó Cảnh Hoài liếc nhìn Nghiêm Đình, thấy anh ta không biết phải trả lời như thế nào nên đã mở lời thay.
"Tôi đã kiểm tra các thông tin liên quan và tham khảo ý kiến của các bác sĩ khác. Có khả năng khối u của em sẽ được chữa khỏi."
Lúc này, Phó Cảnh Hoài giải thích với Bạch Tô dưới góc độ chuyên môn rằng anh ấy vẫn hy vọng có thể cho Bạch Tô hi vọng, mong Bạch Tô đừng quá lo lắng về vấn đề này mà làm ảnh hưởng đến việc chữa bệnh.
"Xác suất là bao nhiêu?"
Bạch Tô bình tĩnh nhìn Phó Cảnh Hoài, bình tĩnh hỏi.
"Tám phần trăm."
Phó Cảnh Hoài do dự, nhưng vẫn nói với Bạch Tô con số này.
"Nhưng đây chỉ là xác suất chung. Tôi có trách nhiệm liên hệ với bác sĩ. Nếu em duy trì trang thái vui vẻ, xác suất này chắc chắn sẽ tăng cao. Tôi tin rằng 8% có thể trở thành 100%."
Lo lắng Bạch Tô không thể chấp nhận, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng nói thêm một câu, sau đó cẩn thận quan sát biểu hiện của Bạch Tô.
Như nhìn thấy sự lo lắng của Nghiêm Đình và Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô đột nhiên nở nụ cười, "Đương nhiên là sẽ khỏi 100%, tôi tin rằng mình có thể khỏi bệnh. Tôi không lo lắng, nên mọi người cũng đừng lo lắng về chuyện đó. cũng được. "
Bạch Tô quay lại, an ủi Nghiêm Đình và Phó Cảnh Hoài.
Tuy nhiên, sự an ủi của cô dường như không có hiệu quả cho lắm, Nghiêm Đình vẫn mang vẻ mặt ủ rũ.
Bạch Tô suy nghĩ một chút, lấy một quả anh đào trong rổ trái cây vừa rửa sạch nếm thử, sau đó trợn mắt ngoác mồm.
"Ách!"
Bạch Tô ăn một quả anh đào, sau đó lại phun ra.
"Anh đào của anh sao thế? Chua quá!"
Cô cau mày và nhìn Nghiêm Đình.
"Thảo nào anh mua cho tôi hẳn một đống trái cây như vậy. Anh mua toàn đồ bỏ đi đấy à, dở ẹc.”
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình cố ý chế nhạo, muốn làm nóng lại bầu không khí, thoát khỏi sự nặng nề.
Cách này cuối cùng đã hiệu quả.
Thấy biểu hiện của Bạch Tô quá xuất thần, Nghiêm Đình cũng nghi ngờ nhặt một quả anh đào bỏ vào miệng.
"Cái này ngọt mà?"
Anh lấy một quả anh đào khác, nếm thử.
"Chắc là do em xấu tính nên ăn cái gì vào cũng chua đó."
Nghiêm Đình cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái đùa cợt của mình, nhìn Bạch Tô chế giễu.
Thấy bọn họ rốt cuộc không còn nghiêm túc, Bạch Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Được, chúng ta vào văn phòng nói chuyện."
Bạch Tô cũng không khác lúc thường, cầm trái cây, ba người trở lại văn phòng.
"Em có ý gì?"
Trở lại văn phòng, Phó Cảnh Hoài hỏi Bạch Tô.
“Tôi đã nói rồi, tôi tự quyết định cuộc đời mình, mong anh giữ bí mật cho tôi, đừng nói cho Phó Vân Tiêu biết, nếu không anh ấy nhất định sẽ không cho tôi đi làm nữa, bắt tôi phải ở nhà chữa bệnh.”
Bạch Tô giải thích dễ hiểu.
"Đặc biệt là nanh, anh hay nói chuyện khắp nơi lắm, không quản nổi cái mồm của anh."
Sau đó Bạch Tô lại trêu Nghiêm Đình
"Tôi…"
Nghiêm Đình cứng họng, không nói một lời, đành phải ngậm miệng.
"Quên đi, không so đo với em."
Nghiêm Đình tỏ ra hào phóng và vẫy tay với Bạch Tô.
Sau khi đồng ý với đề nghị của Bạch Tô, ba người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó Bạch Tô đuổi hai người kia đi.
Lí do là muốn đi tìm Phó Vân Tiêu ăn trưa rồi dành thời gian cho nhau.
Vừa hay hôm nay không có người đến phòng khám, sau khi Bạch Tô đuổi bọn họ đi, cô nhanh tay khóa cửa phòng khám, lái xe đến công ty của Phó Vân Tiêu.