Trong lòng cô vẫn có chút hoảng loạn, Phó Vân Tiêu không biết điều gì khiến cô sợ hãi như vậy nhưng cũng khiến cho anh không khỏi nhói lòng.
Anh đến gần Bạch Tô kéo cô vào lòng và nói: “Yên tâm, có anh đây rồi.”
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn thời gian: “Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi, tất cả đã có anh.”
Bạch Tô gật gật đầu, cô không còn cách nào phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Phó Vân Tiêu, còn gọi một tiếng “chồng”, tay đã bị Phó Vân Tiêu nắm chặt nhưng cô có thể cảm nhận nó đang ra mồ hôi.
Khi xuống lầu, những người khác của nhà họ Phó đã bắt đầu ngồi vào bàn.
Phó Lôi Minh thấy Bạch Tô và Phó Vân Tiêu tới, đưa tay giới thiệu với Từ Trường Thư và Phó Cảnh Hoài: “Trường Thư, vừa rồi đã giới thiệu các thành viên khác với em rồi. Còn đây là em hai của anh, Phó Vân Tiêu, bên cạnh là em dâu, tên là…”
Hiển nhiên, Phó Lôi Minh không nhớ tên Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu tiếp lời: “Bạch Tô.”
“À, đúng đúng đúng, Bạch Tô…Bạch Tô.”
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Từ Trường Thư vờ như không quen biết gật đầu một cái. Dù cô muốn tỏ ra tự nhiên nhưng vẫn không thể trực tiếp đối mặt với Phó Cảnh Hoài.
“Đây là chị dâu mới của em, Từ Trường Thư. Còn đây là con trai chị ấy, Phó Cảnh Hoài.”
Phó Lôi Minh vừa nói vẻ mặt vừa đắc ý.
Chỉ thấy Phó Vân Tiêu gật đầu với hai người họ rồi ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Vì sự có mặt của ông Phó mà bữa ăn gia đình cũng trở nên yên tĩnh và trang trọng.
Có điều, không rõ tại sao hôm nay Phó Vân Tiêu lại quan tâm đặc biệt đến Bạch Tô, bình thường đều là Bạch Tô lột vỏ tôm gắp thức ăn cho anh, nhưng hôm nay Phó Vân Tiêu lại tỏ ra vô cùng ân cần với cô.
Ăn xong bữa cơm ông Phó liền lên lầu nghỉ ngơi.
Bạch Tô nhanh chóng nhân cơ hội ra ngoài hít thở không khí, tiện thể đi vào trong vườn.
Đáng tiếc là khi cô vừa bước vào vườn, sau lưng truyền đến giọng một người phụ nữ: “Bạch Tô, đúng là đã coi thường cô rồi, vậy mà cũng có bản lĩnh gả vào nhà họ Phó cơ đấy.”
Bạch Tô xoay người lại thấy Từ Trường Thư đang bước đến, nhếch môi cười không khách khí nói: “Tôi vẫn ổn, cảm ơn viện trưởng Từ đã cho tôi cơ hội. Nếu như lúc đó viện trưởng Từ không chia rẽ tôi và Cảnh Hoài, hại tôi phải rời bỏ ngành y thì tôi sao có thể gặp được Vân Tiêu.”
“Hừ.”
Từ Trường Thư lạnh lùng hừm một tiếng, khinh thường nhìn Bạch Tô: “Cho nên, cô vẫn muốn dựa vào đàn ông để trèo cao, khi đó cô tiếp cận Cảnh Hoài đúng là không có ý tốt gì.”
Bạch Tô không tức giận, nghiêm túc nhìn Từ Trường Thư: “Nếu nói gả cho Phó Vân Tiêu là muốn trèo cao, vậy viện trưởng Từ gả cho Phó Lôi Minh thì sao? Cũng là có ý đồ xấu ư?
Câu nói này khiến Từ Trường Thư cực kỳ phẫn nộ, lập tức giơ tay lên định cho Bạch Tô một bạt tai.
Tuy nhiên Bạch Tô đã đỡ được tay Từ Trường Thư, còn hất bà ta ra: “Mặc dù hiện giờ viện trưởng Từ là chị dâu của tôi nhưng tôi vào nhà họ Phó còn sớm hơn bà, viện trưởng Từ, chú ý đến thanh danh đó.”
Nói câu này xong, Bạch Tô vừa ngước mắt lên đã trông thấy Phó Vân Tiêu đang ngồi trong cái đình nhỏ phía xa xa dựa vào cột nhìn cô đầy thích thú.
Cô mau chóng mỉm cười đi về phía Phó Vân Tiêu và nhào vào lòng anh.
“Chồng à, anh đến từ khi nào vậy, có phải anh nghe thấy hết rồi không?”
“Em không muốn anh nghe thấy thì anh sẽ giả vờ không biết.”
Trong mắt Phó Vân Tiêu tràn đầy bao dung.
“Có gì đâu!” Bạch Tô cười nói: “Chồng à, chúng ta còn việc gì không? Có thể về nhà được chưa?”
Cô không muốn trì hoãn thêm nữa, tránh để lúc nữa lại gặp phải Phó Cảnh Hoài.
“Anh vào lấy chìa khóa, em đợi ở đây, anh đưa em về.”
Phó Vân Tiêu vừa cười với Bạch Tô vừa quay người đi vào nhà.
Bạch Tô đứng ở đình đợi Phó Vân Tiêu, Từ Trường Thư khi biết Phó Vân Tiêu cũng ở đó đã tức giận đi vào nhà.
Gió nhè nhè thổi, Bạch Tô mới thấy thoải mái, dây thần kinh giãn ra một chút.
Chỉ là lúc đó đột nhiên có một người đàn ông vươn tay ra kéo cô vào lòng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã hôn lên môi cô.