“Em không đói, anh đi đi, em ngồi trên xe chờ anh.” Bạch Tô nhắm mắt nói.
Phó Vân Tiêu không vui, nhưng không biểu hiện rõ ràng. Anh ta cũng không đi ăn cơm mà tiếp tục chờ hết kẹt xe.
Lại đi qua hai ngã tư đường, cách nhà đã rất gần. Bạch Tô mở mắt ra. Cuối cùng “Phó Vân Tiêu” không nhịn được nói: “Người hôm nay anh gặp đã làm quen với em như thế nào vậy?” Người đó đương nhiên là đang chỉ Nghiêm Đình.
“Một người bạn cùng tham gia diễn đàn thương mại.” Bạch Tô bình tĩnh nói.
Con ngươi của Phó Vân Tiêu co rụt lại, ánh mắt sắc bén nhìn phương xa, trầm tư thật lâu mà không nói gì. Mãi cho đến sau này, Phó Vân Tiêu tiếp tục lái xe, hai người về nhà.
Lúc xuống xe, Phó Vân Tiêu mới nói với Bạch Tô: “Anh hy vọng em có thể cách người kia xa một chút.”
Nếu “Phó Vân Tiêu” không nói thì Bạch Tô sẽ muốn giữ gìn sự cân bằng này mà cách xa Nghiêm Đình. Nhưng Phó Vân Tiêu nói vậy, Bạch Tô lại muốn hỏi lý do.
“Tại sao?” Cô đứng tại chỗ, ngước mắt hỏi Phó Vân Tiêu.
“Trực giác của đàn ông. Anh cảm thấy anh ta có mưu đồ khác với em.” Phó Vân Tiêu nghiêm túc đáp.
“Ừ, biết rồi.” Ánh mắt Bạch Tô trốn tránh, nói xong xuống xe, chuẩn bị vào nhà. Phó Vân Tiêu lại đuổi theo cô: “Có phải em đang qua loa với anh không?”
Bạch Tô mệt mỏi ngáp một cái, nói: “Không có, hôm nay em rất mệt, em vào nghỉ ngơi trước đây.” Nói xong, cô vào nhà, đi thẳng lên lầu.
Cô thực sự rất mệt, cực kỳ mệt mỏi, mệt đến mức cô không muốn suy nghĩ tới những mối quan hệ kia nữa. Tiếc rằng càng là trong tình huống này thì càng mất ngủ, thậm chí tới hừng đông mới ngủ được.
Hôm sau, tập đoàn Phó thị.
“Chào tổng giám đốc Bạch.” Lễ tân khom lưng chào hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô không ngủ ngon giấc, chỉ gật đầu với lễ tân rồi đi về phía văn phòng. Nhưng cô vừa tới cửa văn phòng thì chợt nhớ ra, quay lại nói với lễ tân: “Nếu có một người đàn ông tên là Nghiêm Đình tới tìm tôi thì cô phải ngăn anh ta lại, nói với anh ta là tôi không có ở công ty.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Nói xong, Bạch Tô lên lầu. Thông qua tiếp xúc gần gũi, cô cảm thấy chắc chắn Nghiêm Đình sẽ còn tới quấy rồi mình. Cho nên không thấy thì không phiền lòng, trực tiếp chặn anh ta ở ngoài cửa để cho mình đỡ phiền lòng.
Quả nhiên, đến chín giờ sáng, một người đàn ông đẹp trai như ngôi sao đi vào tập đoàn Phó thị, không chào hỏi mà đi thẳng vào trong.
“Thưa anh, xin hãy chờ một chút.” Lễ tân nhanh chóng ngăn cản.
“Có chuyện gì?” Nghiêm Đình nhíu mày nhìn lễ tân.
“Xin hỏi anh tìm ai? Cần phải đăng ký tin tức của anh.” Lễ tân kéo Nghiêm Đình về chỗ cũ.
“Tôi nói, cô ghi đi. Tôi tìm Bạch Tô.”
Lễ tân khựng lại, vẫn mỉm cười hỏi: “Xin hỏi anh tên gì?”
“Nghiêm Đình.”
“Xin lỗi anh Nghiêm, hôm nay tổng giám đốc Bạch đi vắng, không đến công ty.”
Nghiêm Đình nhíu mày: “Không sao, tôi tự vào trong chờ cô ấy.” Nói rồi muốn đi vào bên trong.
Lễ tân nhanh chóng ngăn cản: “Anh Nghiêm, anh cần phải hẹn trước với tổng giám đốc Bạch, không thì chúng tôi không thể cho anh vào công ty.”
Nghiêm Đình càng nhíu mày: “Phiền phức thế cơ à? Vậy thì tôi tới tìm người khác bàn về dự án hợp tác.”
“Anh tìm ai? Tôi sẽ liên lạc cho anh.”
“Tôi tìm…” Nghiêm Đình suy nghĩ một chút, phát hiện trừ Bạch Tô, anh ta không biết người khác, cho nên tùy tiện chọn một cái tên: “Tôi tìm giám đốc Trương của các cô.”
“Anh tìm giám đốc Trương nào?”
“Trương… Tô?” Anh ta thử hỏi, buồn bực cau mày lại.
Lễ tân biết rõ Nghiêm Đình đang cố ý càn quấy. Nhưng cô không có cách nào khác, đành phải khách quan nói với Nghiêm Đình: “Xin lỗi, trong công ty không có người này.”
“Vậy thì Trương… Vân Tiêu?”
“Xin lỗi anh Nghiêm, trong công ty cũng không có người này.”
Nghiêm Đình không còn cách nào khác, đành phải phẫn nộ lùi lại, tức giận đi mấy vòng rồi mới ngồi vào sofa, nói với lễ tân: “Được, nếu các cô không cho tôi đi lên thì tôi sẽ ngồi dưới lầu chờ cô ấy.”
Nghiêm Đình nâng tay nhìn đồng hồ: “Nhưng cô phải nói với Bạch Tô, tôi biết cô ấy đang ở công ty, không muốn gặp tôi thì tôi, kêu cô ấy xem e-mail đi, tôi gửi tư liệu cho cô ấy.”
“Vâng, anh Nghiêm, tổng giám đốc Bạch trở về chúng tôi sẽ báo cáo lại.”
Nghiêm Đình trợn trắng mắt: “Tôi muốn nghe các cô gọi điện thoại báo cho cô ấy ngay bây giờ.”
“Xin lỗi anh Nghiêm, chúng tôi không có quyền hạn gọi điện thoại cho tổng giám đốc Bạch.”
Nghiêm Đình bị tức chết. Nhưng anh ta gọi điện thoại cho Bạch Tô thì chắc chắn Bạch Tô sẽ không nghe máy. Nghĩ tới cách hành sự của Bạch Tô, Nghiêm Đình lại vừa yêu vừa hận. Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì? Cô ấy muốn làm gì? Trước kia chỉ có Nghiêm Đình theo đuổi phụ nữ, phụ nữ đều thần phục dưới gương mặt của anh ta. Ai ngờ Bạch Tô… lại như một cục đá, cứng mềm đều không chịu.
Nghiêm Đình suy nghĩ, nhưng động tác vẫn không dựng lại, gửi e-mail cho Bạch Tô rồi tự nhắn tin cho Bạch Tô.
“Tôi biết cô đang ở công ty. Không gặp tôi cũng không sao, tôi hy vọng cô có thể xem mail. Rất quan trọng.”
Bạch Tô cúi đầu xem tin nhắn, là tư liệu của Nghiêm Đình nên cô không xem. Cô chờ năm phút lại hơi khó chịu, không nhịn được mở hộp mail ra.
“Cốc cốc cốc.”
Bạch Tô đang chuẩn bị xem thư của Nghiêm Đình thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Bây giờ cần tới phòng họp, anh tổ chức cuộc họp giới thiệu sản phẩm cần em tham dự.” Phó Vân Tiêu đi vào, báo cho Bạch Tô đi dự họp.
Bạch Tô thu dọn văn kiện một chút rồi cùng anh ta đi ra ngoài. Vừa đi, Bạch Tô vừa hỏi: “Chúng ta sắp đưa ra sản phẩm mới à?”
“À… Đúng.”
“Sao em không biết chúng ta có cuộc họp tuyên bố sản phẩm mới?” Bạch Tô nghi hoặc hỏi tiếp.
“Đây là hợp đồng mấy ngày trước anh vừa ký. Thấy em mệt mỏi quá nên không nói cho em, để em bớt lo lắng.” Phó Vân Tiêu chần chờ một hồi rồi giải thích.
Bạch Tô nghi hoặc gật đầu, không hỏi nhiều. Đúng lúc này, thư ký vội chạy tới: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Phó, chờ một chút!”
Thư ký chạy rất vội vàng, lỡ làm rơi văn kiện cũng không kịp nhặt lên.
“Không ổn! Dưới lầu có người gây sự!” Thư ký nôn nóng nói.