Vừa lúc Bạch Tô định bước lên để nhìn rõ hơn, thì bị Phong Kiền kéo lên xe.
Anh mắt do dự của Bạch Tô nhìn chằm chằm vào chiếc xe đậu bên ngoài, người đàn ông đó gọi điện thoại xong liền lên xe, sau đó biến mất.
Bạch Tô suy nghĩ đăm chiêu.
Giữa Lâm Lập và Phó Vân Tiêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Tô cứ suy đi nghĩ lại cho đến khi về đến bệnh viện.
Nếu như sáng ngày Vương Tiểu Đồng không đến nhắc nhở cô, thì cô chắc chắn đã không lo lắng như vậy. Nhưng, những lời sáng ngày của Vương Tiểu Đồng, công thêm những chuyện của Phó Vân Tiêu ban nãy, càng khiến Bạch Tô thấy có gì đó không đúng.
Sau khi đưa Bạch Tô về bệnh viện, Phong Kiền có chút việc nên đã rời đi.
Sau khi tự mình quay về phòng bệnh, trời đã tối, Bạch Tô dựa lưng vào thành giường chờ y tá đến thay thuốc, trong lòng cô vẫn còn đang hoang mang.
Thôi bỏ đi...
Bạch Tô quyết định gọi điện thoại hỏi Lâm Lập.
Hỏi rõ xem, rốt cuộc tại sao Lâm Lập lại làm như vậy...
Bạch Tô gọi điện thoại cho Lâm Lập.
Điện thoại kêu bảy tiếng tút tút tút Lâm Lập mới bắt máy.
Không vòng vo nữa, Bạch Tô hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện của Sophie có phải có liên quan đến cậu? Tại sao cậu lại dùng thủ đoạn này để cạnh tranh? Tại sao cậu lại ra tay với một phụ nữ mang thai?”
Ngay sau khi điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tô hỏi Lâm Lập liên tiếp ba câu.
Lâm Lập cau mày, không nói gì liền cúp máy.
Bạch Tô sững sờ.
Tính cách của Bạch Tô không phải như vậy, chỉ là vì cả ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên Bạch Tô mới có những hành động bất thường như vậy.
Bạch Tô tự điều chỉnh lại tâm lý, gọi lại cho Lâm Lập.
Lần này, thái độ của Bạch Tô tốt hơn rất nhiều.
“Em là Bạch Tô.”
Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tô liền tự giới thiệu.
Lâm Lập “Ừm” một tiếng.
Không đợi Bạch Tô mở miệng nói, Lâm Lập tiếp tục.
“Vừa rồi cũng là em gọi đến.”
Bạch Tô trả lời tự nhiên: "Đúng.”
Lâm Lập có chút cáu kỉnh khi nghe điện thoại, giọng điệu nói chuyện với Bạch Tô càng lúc càng lạnh nhạt.
“Phó Vân Tiêu là chồng cũ của em, Sophie là tình địch của em, em nói những điều này không liên quan đến em? Và em cũng không quan tâm đến chúng?”
“Cho dù như nào, cũng không nên ra tay với phụ nữ có thai.”
Bạch Tô không nhân nhượng gì, liễn biện hộ.
“Bạch Tô, anh nói lại lần nữa, chuyện này không liên quan đến em, em không cần can thiệp vào.” Lâm Lập giọng điệu cáu kỉnh.
“Anh có tình cảm với em, nhưng quan hệ giữa chúng ta cũng đã là quá khứ rồi. Đây là chuyện của anh và Phó Vân Tiêu, anh không muốn em dính líu vào nhiều.”
Lâm Lập đã nói rất rõ ràng, nhưng Bạch Tô vẫn không thể chấp nhận được.
“Lâm Lập, đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, em nghĩ em rất hiểu anh, em biết anh vẻ ngoài trông lạnh lùng vậy, nhưng lại rất thông minh, nếu gặp vấn đề gì trên thương trường thì sẽ giải quyết trên thương trường, anh là đối thủ cạnh tranh của Phó Vân Tiêu, anh thông minh như vậy, anh có thể đánh bại Phó Vân Tiêu trên thương trường...”
Bạch Tô khuyên giải.
Lúc Lâm Lập nghe điện thoại, trên tay cầm một ly rượu vang, sau khi nghe Bạch Tô nói xong, ly rượu trong tay đã bị Lâm Lập bóp nát!
Nhiều năm qua, Lâm Lập cho rằng bản thân mình không có đối thủ!
Anh ta cho rằng bản thân mình rất thông minh, thậm chí còn cho rằng mình tồn tại trên trái đất này để thống trị thế giới!
Năm đó, bạo loạn trong khu ổ chuột của người nghèo, Lâm Lập đã chính mắt chứng kiến người thân duy nhất, người cha cờ bạc bị đánh chết, anh ta thậm chí không chút buồn thương, ngược lại chỉ thấy vui sướng.
Khi chủ nợ của cha anh ta đến nhà đòi nợ, phát hiện cha anh ta đã chết, liền muốn đem anh ta đi để thay cha anh ta trả nợ. Tổng cộng có mười tên côn đồ kéo đến, anh ta thân hình gầy nhom, tay cầm gậy, mười đánh một không chột cũng què, đến bây giờ Lâm Lập vẫn còn nhớ rõ mình bị đánh tổng cộng chín mươi chín lần, bị gãy một chiếc răng hàm, trong miệng toàn là máu.
Tay Lâm Lập bị đánh trật khớp, chân bị đánh ngã khuỵu xuống đất, chín mươi chín lần bị đánh, anh ta đều muốn bỏ cuộc, đều muốn thỏa hiệp.
Tuy nhiên, đến lần thứ một trăm, anh vùng dậy, chạy vào bếp cầm dao.
Anh ta lao tới chỗ tên cầm đầu, giơ con dao trên tay lên, trong phút chốc tên cầm đầu mất mạng.
Khiến lũ thuộc hạ của hắn khiếp sợ.
Chín tên côn đồ còn lại hoang mang, bỏ chạy.
Lâm Lập đuổi theo chín tên côn đồ, tìm đến sào huyệt của bọn chúng.
Lúc này, Lâm Lập mới mười hai tuổi.
Lâm Lập đứng đó, người bê bết máu, tất cả bọn chúng đều sợ hãi, tên cầm đầu bước xuống, dập tắt điếu xì gà, bước đến trước mặt Lâm Lập: "Cậu là con trai Lâm Thế Phong? Được rồi, nhờ sự dũng cảm của cậu, món nợ của cha cậu được xóa sổ, cậu có thể về được rồi!”
Lâm Lập tay cầm dao, nhưng đầu óc trống rỗng, anh ta nói với người đàn ông kia: "Không, tôi muốn trở thành côn đồ.”
Người đàn ông kia nhìn Lâm Lập cười: "Cậu thích hợp làm sát thủ, tay cậu phù hợp dùng để giết người.”
Lâm Lập được gửi đến một nơi giống như đấu trường La Mã để luyện tập, anh ta sống ở đó như một tử sĩ biểu diễn chiến đấu với thú dữ ở đấu trường La Mã. Để trở thành mộ sát thủ tiêu chuẩn, anh ta phải trải qua tám mươi mốt trận chiến, mà mỗi trận chiến hoặc là đối thủ chết, hoặc là anh ta chết.
Lâm Lập không thua một trận nào, bởi vì mỗi lần chiến đấu, đều không coi đối phương là đối thủ.
Sau này... Lâm Lập trở thành vua ở đó.
Sau nhiều năm như vậy, Lâm Lập có một thói quen, không quay đầu lại nhìn người mình đã giết.
Vì vậy, anh ta không biết những điều mình làm là đúng hay là sai.
Năm đó, lão đại của anh ta đã già, lúc chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng, đã dặn dò anh ta, hãy làm một người có đầu óc, đừng vì tiền mà đánh đổi sinh mạng.
Kể từ đó, Lâm Lập bắt đầu thay đổi.
Trong những năm tháng thay đổi này, những lúc không thể dùng đầu óc đánh bại đối thủ, anh ta sẽ dùng thủ đoạn năm đó, chỉ là hiện tại anh ta đã học được cách che đậy.
Anh ta vẫn vậy, không ngoái đầu lại nhìn.
Lần duy nhất anh ta quay lại nhìn, chính là lần gặp Bạch Tô, anh ta cũng không biết vì nguyên nhân gì mà khi đó lại lựa chọn giả vờ làm một người lương thiện, để cho Bạch Tô một chút hy vọng hão huyền.
Để đến bây giờ, Bạch Tô vẫn cho rằng anh ta là người tốt.
Bạch Tô nói xong những lời này, không đợi Lâm Lập trả lời, cô có chút nghi ngờ, nhẹ nhàng gọi tên Lâm Lập: "Lâm Lập, anh có đang nghe em nói không?”
Lâm Lập tỉnh táo lại, nói với Bạch Tô: "Anh hơi mệt một chút...”
Nói xong, anh ta liền muốn cúp máy.
Nhưng lúc này, Bạch Tô sốt sắng hỏi thêm một câu: "Sophie đang trong tay anh?”
Lâm Lập không trả lời.
“Em không cần hỏi thêm về vấn đề này nữa.”
Lâm Lập cố gắng kìm nén sự cáu kỉnh của mình và nói tiếp.
Bạch Tô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa vọng lại qua ống nghe phía Lâm Lập.
Sau đó là giọng nói thư ký của Lâm Lập.
“Tổng giám đốc Lâm.”
“Khi nào thì chúng ta thả Sophie? Sophie nói cô ấy đói và liên tục la hét.”
Thư ký hỏi ý kiến của Lâm Lập.
Bạch Tô vừa nghe được câu này, Lâm Lập liền cúp máy...