Lần này, nội dung của thư ký cũng gần giống lần trước, "Dự án Ornn yêu cầu gián đoạn hợp tác, lý do cũng là dựa vào biểu hiện của anh.”
Trong điện thoại, giọng thư ký ấp a ấp úng, càng nghi ngờ mạnh mẽ hơn.
Phó Cảnh Hoài thậm chí không trả lời, cúp điện thoại.
Chỉ là sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh tuấn càng thêm cứng đờ, nắm chặt tay cũng cứng rắn hơn một chút.
Dự án Ornn này cũng là một trong những dự án quan trọng do Tư bản Vân Thượng đảm nhận, anh ta rất biết rõ những sự gián đoạn này đều là do người phụ nữ trước mặt anh giở trò.
"Cô rốt cuộc là muốn cái gì?"
Những lời này gần như đã bị Phó Cảnh Hoài bóp ra khỏi kẽ răng, rất khó khăn.
"Tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần giám đốc Phó đồng ý với các điều khoản của tôi. Tôi chỉ cần một phần nhỏ vốn chủ sở hữu của anh, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận đâu."
Văn nói gì cũng nhẹ như gió, không cần giải thích quá nhiều, sau đó cầm điện thoại bấm liên tiếp hai cuộc gọi.
Mỗi cuộc gọi của cô ta sẽ có dự án bị yêu cầu chấm dứt hợp tác.
Cho đến khi dự án hợp tác của Tư bản Vân Thượng bị dừng hợp tác hơn một nửa, Phó Cảnh Hoài cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
"Đủ rồi!"
Phó Cảnh Hoài cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tức giận đập tay xuống bàn.
"Đây là những gì cô muốn nhìn thấy ở Tư bản Vân Thượng? Đây là doanh nghiệp của Phó Vân Tiêu."
Phó Cảnh Hoài nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mắt Văn, gằn từng chữ.
"Không liên quan gì hết. Nhìn tình hình hiện tại của Tư bản Vân Thượng đi. Dù không có tôi thì cũng không tiến xa hơn nữa được. Ngược lại, đây còn là tôi tiện tay giúp đỡ cho nhanh một chút.”
Vẻ mặt Văn vẫn thoải mái thản nhiên, giọng điệu khinh thường vô tình khiến người ta cảm thấy trong mắt cô ta đây chỉ là chuyện nhỏ, làm bừa một chút cũng xong.
Phó Cảnh Hoài im bặt, các cuộc điện thoại thông báo dự án bị yêu cầu ngừng lại đến liên tục.
"20% vốn chủ sở hữu."
Cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng phun ra con số.
"30%."
Văn vẫn cười nói một cách chuyên nghiệp.
"Được rồi! Bây giờ cô dừng lại được rồi chứ?"
Phó Cảnh Hoài nghiến răng, gật đầu đồng ý, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tất nhiên."
Văn thong dong gọi điện thoại, kết thúc mọi chuyện trong tiếng cười nói.
Trước sức ép của Văn, hai người ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ngay trong chiều hôm đó.
Văn cầm theo bản hợp đồng đã ký, rời khỏi đây với phong thái của kẻ chiến thắng.
Phó Cảnh Hoài vẫn ánh mắt lạnh lùng, tức giận nhìn Văn chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.
Một lúc sau, sau khi xác nhận Văn đã rời khỏi đây, Phó Cảnh Hoài đóng cửa phòng làm việc, sắc mặt dịu đi, trên khóe môi chợt hiện lên một nụ cười thành công.
Sau đó anh ta nhấc máy, thực hiện một cuộc gọi khác.
"30% vốn chủ sở hữu, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch."
"Đồng ý."
Trên điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Phó Vân Tiêu truyền đến.
Buổi tối, biệt thự ở ngoại ô.
Một đôi nam nữ ngồi trong ánh đèn mờ ảo trong phòng khách, người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đầy sốc nổi, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, kiều diễm và lạnh lùng.
Hai người cùng xuất hiện trong một bức hình lại rất hòa hợp.
Trên bàn phòng khách còn đặt một chai rượu vang đỏ, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, họ đang ăn mừng.
"Xin chúc mừng, Văn, mua lại cổ phần của Tư bản Vân Thượng là một bước tiến gần hơn với mục đích của bản thân cô."
An Đạt lắc nhẹ ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Văn.
"Là chuyện vui của chúng ta, mua lại Tư bản Vân Thượng cũng là nhờ cậy vào sự trợ giúp của anh. Chúc mừng anh đã đạt được mục tiêu."
Văn nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của An Đạt, uống một hơi cạn sạch.
"Ồ? Mục tiêu của tôi không đạt được."
An Đạt lắc đầu, rồi lại rót đầy ly cho hai người.
Nghe An Đạt đột nhiên nói như vậy, Văn không khỏi nhíu mày, "Mục đích của anh không phải là muốn nhìn tôi thâu tóm cổ phần của Phó Vân Tiêu sao? Bây giờ tôi đã làm xong rồi đấy thôi, Phó Vân Tiêu hoàn toàn không liên quan gì đến công ty này nữa."
Văn không nhịn được giải thích với An Đạt, vừa là giải thích vừa là nhắc nhở.
"Không đủ."
An Đạt mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra hai từ này.
Lông mày của Văn nhíu chặt hơn, nhàn nhạt, trong lòng cô chợt dấy lên một linh cảm xấu.
"Thôi, không nói về chủ đề này, hôm nay chủ yếu là để ăn mừng."
Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, An Đạt lại nâng ly, chạm vào ly của Văn.
"Hợp tác vui vẻ."
An Đạt nhẹ nhàng phun ra những lời này, cầm ly rượu lên định uống, nhưng Văn lại không hề động đậy ly rượu.
"Có chuyện gì sao?"
Dù Văn không đáp lại, An Đạt cũng không có ý khó chịu, vẫn nở một nụ cười lịch sự trên môi.
"Không có gì, tôi nghĩ rằng nếu đã đạt được mục đích, anh cũng có thể cân nhắc thả Phó Vân Tiêu."
Ánh mắt Văn thật sâu, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt An Đạt, như muốn đọc được điều gì đó từ trong mắt anh.
"Hiện giờ chưa phải lúc để thả anh ta ra. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ trả lại cô người đàn ông ấy."
An Đạt không trực tiếp đồng ý với Văn, thay vào đó dùng giọng điệu giễu cợt, không biết anh ta đang muốn xoa dịu bầu không khí hay là đang che giấu sự hoảng sợ.
Ánh mắt Văn gắt gao nhìn chằm chằm, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Thế nào mới là thời điểm thích hợp? Việc này không nằm trong phạm vi thỏa thuận của chúng ta."
Giọng điệu của cô ta đã bắt đầu lộ ra một chút không hài lòng, cũng có thể nhận ra cô ta cực kỳ không hài lòng với lời vừa rồi của An Đạt.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn, An Đạt bỏ đi vẻ mặt cười cợt, uống cạn ly rượu vang đỏ.
"Những gì chúng ta đã thống nhất là tôi giúp cô gài bẫy Phó Vân Tiêu, cô giúp tôi mua lại Tư bản Vân Thượng, nhưng bây giờ cô chỉ thu được 30% vốn cổ phần, vì vậy tôi không thể để anh ta đi."
An Đạt chậm rãi đặt ly rượu xuống, kiên nhẫn giải thích với Văn.
"Ồ."
An Đạt không chịu thừa nhận, Văn khẽ nhếch khóe miệng.
"Anh tung ra những tin đồn kia còn có lí do nào khác? Truyền thông tại sao lại chịu đưa tin vô căn cứ?"
Nói đến mấy câu sau, Văn đều gần như nghiến răng nghiến lợi, ớn lạnh dồn dập, nếu người lạ nghe được, nhất định sẽ phát cáu.
Sau khi nghe những lời của Văn, lông mày của An Đạt cũng cau lại, sắc mặt trực tiếp trầm xuống.
"Ha! Ý của cô là? Nếu cô không tin tưởng tôi thì còn hợp tác cái gì?"
An Đạt cũng bật ra một lời chế nhạo, không thể không hỏi một cách lạnh lùng.
Mâu thuẫn ngày càng leo thang, cả hai không chịu nhượng bộ nhau.
“Phải làm thế nào thì anh mới chịu thả anh ấy đi?"
Không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta, Văn trực tiếp yêu cầu An Đạt đưa ra điều kiện.
"Cô hẳn là rất hiểu mối quan hệ giữa tôi và Phó Vân Tiêu."
Nói đến đây, đôi mắt của An Đạt dần trở nên ủ rũ, thậm chí Văn cũng không khỏi cau mày khi nhìn thấy ánh mắt này.
"Anh ta đã hủy hoại gia đình tôi, tôi muốn nhìn thấy anh ta chịu cảnh tan cửa nát nhà."
Giọng An Đạt trầm xuống.
Sau một hồi dừng lại, An Đạt tiếp tục nói: "Muốn tôi thả Phó Vân Tiêu ra cũng được thôi. Thu mua hoàn toàn công ty của Phó Vân Tiêu, sau đó tuyên bố giải thể Tư bản Vân Thượng, đồng thời cam đoan với tôi rằng Phó Vân Tiêu sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa."
Môi An Đạt đột nhiên nở một nụ cười đắc ý, đầy vẻ đe dọa.