Vừa đi từ phòng tắm ra đại sảnh, cô nghe thấy tiếng khóc của Bạch Tô.
"Em không muốn ở khách sạn, em muốn về nhàem muốn gặp me!"
Bạch Tô nắm lấy tay Phó Vân Tiêu, cô ngồi dưới đất, khóc lóc mong Phó Vân Tiêu đưa cô ấy về nhà.
Thời Hoan đứng im nhìn cảnh này, cô cau mày,
Lúc đầu cô chắc chắn rằng Bạch Tô đang giả ngu, nhưng bây giờ dường như không phải đang giả vờ.
Nếu không, Bạch Tô không có lí do gì để giúp đỡ cô thoát ra cả.
Có lẽ nào cô đã phán đoán sai?
Thời Hoan lắc đầu, xua tan nghi ngờ về Bạch Tô.
"Em đợi một lát có được không, anh lên tầng một chút, lát nữa anh sẽ đưa em về."
"Chỉ cần đợi một chút thôi, em đếm đến một trăm, anh quay lại sẽ mang kẹo về cho em, hiện tại bắt đầu tính giờ."
Phó Vân Tiêu nói nhỏ.
"Được!"
Khi Bạch Tô đồng ý, Phó Vân Tiêu cũng rất vui.
"Một, hai, ba, năm, chín mươi chín, một trăm! Kẹo!"
Bạch Tô vừa nói xong, liền đếm đến một trăm, chủ động xin kẹo.
"Bạn nhỏ ngoan."
Phó Vân Tiêu kiên nhẫn an ủi Bạch Tô.
"Không, em muốn về, anh lên tầng cũng không cần đến em mà."
Bạch Tô sau đó ngồi trên mặt đất, vô lý gây rắc rối, giống như bạn nhỏ gây rắc rối vì không được mẹ cho kẹo.
Chỉ là, bạn nhỏ bây giờ không muốn kẹo.
"Vì sao anh lại không cần em được chứ? Đợi anh quay lại sẽ mua đồ ngon cho em.”
Phó Vân Tiêu lại dỗ dành Bạch Tô.
"Không, không, em muốn về nhà ngay."
Bạch Tô nắm chặt lấy tay áo Phó Vân Tiêu.
Được một lúc, Thời Hoan từ nhà vệ sinh bước ra.
Nhưng sau khi đi tới, cô không có vẻ gì là muốn can thiệp vào chuyện này, để cho Bạch Tô ngồi trên mặt đất lăn lộn tung tóe, thậm chí còn có ý muốn nói đỡ cho Bạch Tô, cô còn nói, nếu không thì để cô đưa Bạch Tô về.
Cuối cùng, kiểu làm loạn của Bạch Tô đã phát huy tác dụng, Phó Vân Tiêu vẫn phải về cũng cô ấy, chuẩn bị đưa Bạch Tô về nhà trước. Thời Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có cơ hội thở phào.
Trên đường trở về, Phó Vân Tiêu nghiêm túc lái xe, trong khi Bạch Tô đang ngồi trong tài xế và nghịch điện thoại.
Thời Hoan nhìn hai người trước mặt, thấy không có ai để ý đến mình nên tự tin lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nghĩ cách xử lý sự việc.
Rõ ràng bây giờ tìm nhân chứng thu xếp vào khách sạn là không thực tế, bởi vì vấn đề quá phức tạp, hiện tại cô không có khả năng thông đồng xưng tội, rất dễ bại lộ.
Nếu như chuyển thành một dạng khác cũng không ổn, cô không biết phải làm sao để mọi chuyện có đủ sức thuyết phục.
Cuối cùng cô cũng tìm được thông tin liên lạc của người bạn trai giả mấy ngày trước được đưa đến bệnh viện.
"Sau khi gặp lại anh lần trước, em đã ngẫm lại rất lâu. Em không nên làm như vậy với anh. Hãy tha lỗi cho em nhé. Hôm nay em thật sự cần anh giúp. Mong rằng anh có thể giúp em."
Thời Hoan gửi một tin nhắn có vẻ chân thành.
Hai phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của anh ta, đại khái là dù có thế nào anh cũng sẽ vững vàng đứng bên cạnh Thời Hoan.
Nhìn tin nhắn này, Thời Hoan khóe miệng cười khinh, nhưng cô vẫn theo lệ đáp lại, “Cảm ơn".
Thời Hoan chỉ đơn giản là nhắn tin cho bạn trai giả về kế hoạch của cô ấy, và khi cô ấy nói xong, đã về đến nhà
Phó Vân Tiêu và Thời Hoan đưa Bạch Tô trở lại phòng ngủ, Thời Hoan chuẩn bị rời đi.
Phó Vân Tiêu lấy lí do tiễn Thời Hoan.
Phó Vân Tiêu trước đây gần như chẳng tiễn Thời Hoan bao giờ, nên lần này sự quan tâm đột ngột của Phó Vân Tiêu khiến Thời Hoan hơi bất ngờ.
Khi cô còn đang mải suy nghĩ xem giờ phải làm cái gì, thì Phó Vân Tiêu đã chậm rãi cất lời trước.
"Trong khách sạn, thật ra không có nhân chứng, đúng không?"
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô không thể nghe thấy bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Mặc dù giọng điệu của Phó Vân Tiêu rất bình tĩnh, nhưng Thời Hoan sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cô đã nói dối về vụ việc, bởi vì một khi cô thừa nhận, mục đích của cô chắc chắn sẽ bị phơi bày trước mặt Phó Vân Tiêu.
Một khi mục đích bị bại lộ, cô sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp cận Phó Vân Tiêu nữa.
"Không, nhân chứng đang ở trong khách sạn."
Thời Hoan nghĩ rằng cô đã ngụy trang rất kĩ mọi thứ.
"Anh, anh không tin em à?"
"Ồ? Vậy tại sao khi nhìn thấy Bạch Tô, em lại hoảng sợ?"
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Thời Hoan dò xét, đôi mắt sắc bén của anh dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
"Em thề!"
Thấy Phó Vân Tiêu không tin, Thời Hoan trở nên nghiêm túc, và bắt đầu giơ ngón tay lên thề.
"Nếu anh vẫn không tin, em có thể gọi cho bạn trai em ngay bây giờ, nhờ anh ấy gọi thêm cả nhân chính.”
Sau đó Thời Hoan lại nói thêm một câu.
Bởi vì cô đã bàn trước người bạn trai giả này trên đường trở về, cho nên bây giờ cô có chút tự tin khi đối mặt với câu hỏi của Phó Vân Tiêu.
"Gọi đi.”
Phó Vân Tiêu thẳng thừng thốt ra hai chữ này, quay người lại liếc nhìn Thời Hoan.
Thời Hoan nghiến răng, mặc dù cô ấy sẵn sàng gọi điện để chứng minh bản thân, nhưng thái độ không tin tưởng của Phó Vân Tiêu đối với cô khiến cô có chút đau lòng.
Cô nghiến răng.
Điện thoại đổ chuông hai lần, sau đó đã kết nối.
Thời Hoan đi thẳng vào vấn đề, "Anh tới đón em, hoặc là mang theo nhân chứng đến khách sạn tìm em."
Sau một hồi trao đổi, cô cúp điện thoại trước mặt Phó Vân Tiêu.
"Bây giờ anh tin được rồi chứ?"
Thời Hoan nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Thời Hoan, và từ từ quay đầu đi không nói.
Không lâu sau, một chiếc Porsche phiên bản giới hạn đỗ trong sân biệt thự của Phó Vân Tiêu, bạn trai giả của Thời Hoan bước xuống xe.
"Em ở đây."
Thời Hoan vui vẻ bước tới và khoác tay bạn trai giả, rồi quay lại nhìn Phó Vân Tiêu.
"Em đi đón nhân chứng trước, gặp lại sau."
Nói xong, cô xoay người bước ra ngoài vô cùng tự tin, như thể thật sự một nhân chứng vậy.
“Chờ đã,” giọng nói của Phó Vân Tiêu đột nhiên vang lên sau lưng cô trước khi cô kịp bước ra ngoài.
"Anh sẽ đi với em. Anh không muốn nhân chứng nhìn thấy Bạch Tô. Việc thu thập bằng chứng có thể được thực hiện trong khách sạn hoặc trong công ty của anh."
Sau đó Phó Vân Tiêu đi theo hai bước.
"Được rồi, không sao đâu."
Thời Hoan nở nụ cười đồng ý, ngoài mặt không thấy có chút gì không vui, nhưng cô vô thức siết chặt cánh tay của bạn trai giả.
Những lời này của Phó Vân Tiêu khiến cô rất buồn, bởi vì Phó Vân Tiêu từ trước đến giờ, chưa từng coi trọng cảm xúc của cô như cách anh làm với Bạch Tô.