Nhìn bóng lưng Văn rời đi càng đi càng xa, trong lòng Phó Vân Tiêu cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Anh không nghĩ coi công ích như sự nghiệp của mình, nhưng anh cũng sẽ không vì mấy câu nói của Văn thì từ bỏ trái tim làm công ích của anh, huống hồ, anh cũng nhìn thấy tình huống thực tế nơi này, Phó Vân Tiêu không có cách nào vứt xuống trẻ em nơi này mà trực tiếp trở về.
Ngày thứ hai, sân bay Thành phố E.
Văn đứng ở sân bay nhìn ô tôt từ Núi Đại Lương lái tới chậm rãi dừng ở bãi đỗ xe.
Từ trong xe tổng cộng mấy người bước xuống, nhưng bên trong cũng không bao gồm Phó Vân Tiêu.
Mặc dù có đoán được khả năng này, nhưng trên mặt Văn vẫn là không nhịn được lộ ra biểu cảm thất vọng.
Thôi vậy.
Văn chậm rãi ngoảnh đầu sang chỗ khác, đi đến sân bay, chuẩn bị đi làm thủ tục lên máy bay.
“Ai, cô gái, cô là đến đi máy bay sao?”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một người đàn ông.
Văn nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông nhìn có vẻ lấm la lấm lép đi đến phía cô.
Chỉ là nhìn anh ta một cái, tiếp lấy Văn làm bộ không thấy, lại quay đầu đi, đi đến nơi làm thủ tục lên máy bay.
Thấy mình bị lạnh nhạt, người đàn ông vẻ gian xảo này rõ ràng có chút gấp gáp, “tôi đang hỏi cô đây, cô vì sao không nói lời nào.”
Người đàn ông này hai bước chạy tới, trực tiếp chặn ở trước người Văn, ngăn cản đường đi của Văn.
“Tránh ra, tôi không biết anh đi.”
Giọng nói của Văn lạnh băng.
“Không biết có thể bây giờ biết a, nhìn cô cách ăn mặc này, ra cái giá đi.”
Người đàn ông lấm la lấm lép híp đôi mắt nhỏ, không chút kiêng kỵ dò xé trên người của Văn.
“ra giá gì, anh không xứng.”
trong mắt Văn đều là những biểu hiện ghê tởm khinh miệt, câu nói này trực tiếp tổn thương trái tim của người đàn ông lám la lấm lép này.
“Biểu tử!”
Người Đàn ông nhổ một cái xuống đất, tiếp lấy trực tiếp bắt lấy cánh tay của Văn, định kéo cô đi.
“anh làm gì, buông ra.”
Văn nghiêm nghị quát.
“Có tin tôi báo cảnh sát không?”
Nói rồi, Văn lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, kết quả, Văn trong nháy mắt vừa lấy điện thoại di động ra, điện thoại lại bị người đàn ông này cướp mất.
“tôi thích kiểu con gái vừa cay vừa mạnh mẽ như cô, có chút thú vị.”
Nói rồi, anh ta còn chuẩn bị đem đôi bàn tay dơ bẩn đó cuả anh ta nhấc cái cằm của Văn lên.
Bởi vì một cái tay của Văn bị nắm chắc, giờ phút này tránh cũng không tránh được, điện thoại báo cảnh sát cũng không gọi được.
Đang lúc cái tay dơ bẩn cách cô càng ngày càng gần, khi lập tức sắp muốn chạm đến mặt của cô, bỗng nhiên lại xuất hiện một đôi tay, trực tiếp ngăn lại bàn tay dơ bẩn đó của người đàn ông ở giữa không trung.
“Ai, ai u, buông tay!”
Ngay sau đó gã bỉ ổi bắt đầu quỳ trên mặt đất kêu rên.
Sau khi Văn được buông lỏng tay đây mới xoay người nhìn về người đàn ông đột nhiện xuất hiện này, ngay sau đó lông mày của cô hơi nhíu lại.
Bởi vì người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này cô trước đó đã gặp qua.
Đang mặc bộ quần áo sặc sỡ, mặc dù hào hoa, nhưng đôi mắt của anh ta lại đặc biệt sắc bén.
Tên của anh ta là...... An Đạt?
Văn tiếp lấy lại hồi tưởng lại tên của người đàn ông này, chân mày nhíu càng chặt, mặc dù giờ phút này được cứu, nhưng cô lại không có mảy may vui sướng khi được cứu.
Văn chưa từng tin trùng hợp và duyên phận, liên tục hai ngày đều ở sân bay khác nhau gặp được cùng một cái đàn ông, chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, người đàn ông là An Đạt này đang theo dõi cô.
“Xin lỗi.”
An Đạt lại dùng sức bóp tay của tên đàn ông lòe loẹt này, người đàn ông bị bóp này ai nha gọi loạn lên.
“Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”
Nước mắt đau đớn của Tên đàn ông hèn mọn này sắp chảy ra, nhanh chóng nghe lời xin lỗi với Văn.
“Lớn tiếng chút.”
An Đạt cố ý làm khó dễ nói.
“Tôi sai rồi! Tôi là lưu manh! Thật xin lỗi!”
Người đàn ông Hèn mọn la lớn.
An Đạt lấy lại điện thoại trong tay của gã bỉ ổi, lúc này mới thỏa mãn buông ra, tiếp lấy đưa di động trả đến tay của Văn.
“Cút đi.”
An Đạt nhìn tên đàn ông hèn mọn trên đất nói một câu.
Người đàn ông bỉ ổi vội vàng cũng không quay đầu lại bỏ chạy khỏi đó.
“Nói đi, lần này anh muốn tôi cảm ơn thế nào.”
trả điện thoại di động lên trên tay của Văn, An Đạt nhìn Văn, khóe môi mang theo ý cười.
“tại sao theo dõi tôi?”
Văn không có nói tiếp, mà là ánh mắt lạnh như băng nhìn An Đạt ăn mặc hào hoa trước mắt này, một đôi mắt tựa hồ muốn xem thấu đáy lòng của An Đạt.
“Theo dõi cô?”
An Đạt phảng phất hoàn toàn nhìn không hiểu biểu cảm của Văn, tự giễu lắc đầu.
“Không cảm ơn ân nhân của cô thi thôi đi, lại còn phỏng đoán tôi như vậy. Vậy cô cho tôi một cái lý do theo dõi cô?”
Tiếp lấy, An Đạt trực tiếp lại vứt cho Văn vấn đề.
“trong Hai ngày tôi ở hai nơi đều gặp anh, tôi không tin đây là trùng hợp.”
Văn vẫn như cũ kiên trì quan điểm của mình.
“Nếu như cô nói như vậy, cũng có chút lý, vậy thì tôi muốn suy nghĩ một chút, lý do cô tiếp cận tôi.
Nói rồi, An Đạt còn giả vờ làm một bộ suy nghĩ, nhưng khóe miệng lại luôn luôn lộ ra nụ cười trêu đùa.
“Hai lần gặp cô, cô cũng xảy ra ngoài ý được tôi giúp, tôi hoài nghi cô là cố ý tỏ ra yếu đuối để tiếp cận tôi.”
An Đạt làm bộ nghiêm túc, dùng logic giống thế đẩy ngược trở về cho Văn, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì biểu cảm nói đùa.
Nói xong câu này, không đợi Văn nói chuyện, An Đạt tiếp lấy bổ sung, “trên thế giới này nào có nhiều người xấu như vậy, chi nhánh cong ty của tôi ở Thành phố S, tôi vừa mới xuống máy bay, đến Thành phố S xử lý một ít công việc.”
An Đạt nghiêm túc giải thích một câu với Văn, sợ Văn không tin, còn lắc lắc tấm vé máy bay trong tay anh.
Nói thật, mặc dù An Đạt nhìn ăn mặc sặc sỡ, hào hoa giống một vài phú nhị đại chỉ biết ăn chơi vui đùa, nhưng suy nghĩ của anh cùng logic, khắp nơi đều lộ ra hết sức kín đáo.
An Đạt giải thích hợp tình hợp lý, nhưng lông mày Văn từ đầu đến cuối có chút nhíu lên, trong lòng vẫn duy trì cảnh giác.
“Đã như này, thì không chậm trễ công việc của anh nữa, tôi đi lên máy bay trước, có cơ hội lại mời anh ăn cơm, thể hiện cảm ơn.”
Nói rồi, Văn nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Người đàn ông ở trước mắt làm cô có chút suy nghĩ không thấu, cho nên Văn hiện tại cũng không muốn cùng anh có quá nhiều tiếp xúc.
Nhìn bóng lưng của Văn càng ngày càng xa, nụ cười trên mặt của An Đạt cũng dần dần biến mất, ánh mắt trở nên âm u lãnh đạm xuống.
“tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch, chuẩn bị công việc bước tiếp theo”.
An Đạt lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
“được rồi, tôi hiểu rồi.”
Điện thoại bên kia đưa ra phản hồi, An Đạt liền cúp điện thoại.
Từ sau khi Ông cụ An rơi đài, An Đạt trải qua rất nhiều chuyện.
Trong lòng của anh vẫn cứ chôn dấu một kế hoạch báo thù, đang chờ một cơ hội, hiện tại, anh cảm thấy cơ hội của anh sắp đến.
Vì báo thù, An Đạt hoàn toàn tái sinh.
Tuy bề ngoài anh vẫn phô trương không khác gì hình tượng công tử bột trước đây, nhưng thực chất bộ trang phục này chính là ngụy trang của anh, thả lỏng cảnh giác của người khác đối với anh, rồi ra tay như một con rắn độc giáng một đòn chí mạng.
Anh ẩn nhẫn đầy đủ lâu rồi, cũng ẩn núp đủ lâu, nhưng vì báo thù, tất cả cái này đều đáng.
“Đợi thêm tôi một khoảng thời gian nữa, cái lấy đi từ trong tay tôi, tôi sẽ khiến cho anh nhả ra gấp bội.”