Phó Vân Tiêu cúi đầu nhìn thời gian, sau đó nhìn lễ phép cự tuyệt Văn, “Ngày mai hẵng nói đến chuyện này, hôm nay quá muộn, tôi cần về nhà.”
“Về nhà?”
Lông mày Văn hơi nhíu một chút.
“Bạch tiểu thư không phải đã đi chữa bệnh sao? Không cần quá vội vàng.”
Văn bổ sung.
“Ngày mai tôi sẽ gửi thời gian cho cô, hôm nay làm công ích thấy hơi mệt.”
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu nhẹ gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
“Đợi đã.”
Thấy Phó Vân Tiêu định đi, Văn nhịn không được gọi một câu.
“Có hứng thú để tôi gia nhập với mọi người không, chúng ta cùng làm công ích, tôi bỏ ra 50% vốn, mỗi một lần công ích Vân Thượng ra bao nhiêu, chúng tôi ra bấy nhiêu.”
Văn bước hai bước đến trước mặt Phó Vân Tiêu, nói với anh đề nghị của mình.
Công ích cùng thương nghiệp không quan hệ, thêm một người làm công ích, áp lực của xí nghiệp sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Cho nên, cô cảm thấy Phó Vân Tiêu căn bản không có lý do gì cự tuyệt.
Phó Vân Tiêu bước chân đang chuẩn bị rời đi cũng chỉ dừng một chút, đợi Văn nói xong, anh thậm chí còn không thèm suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, “Thật ngại quá, tạm thời không có ý định chiêu mộ đối tượng hợp tác.”
Nói xong, rời đi hiện trường công ích mà không hề quay đầu lại.
Nhìn Phó Vân Tiêu càng đi càng xa, ánh mắt Văn thu lại, sắc mặt dần dần lạnh xuống.
“Như này không tốt lắm đâu, Văn.”
Thấy Phó Vân Tiêu rời đi, một người bạn cùng Văn đi tham gia tiệc tối đi đến trước mặt Văn, do dự một chút, mở miệng khuyên Văn một câu.
“Có cái gì không tốt?”
Văn đầu cũng không quay lại, vẫn nhìn theo bóng lưng Phó Vân Tiêu, bình tĩnh nói.
“Tớ cảm thấy vợ của Phó Văn Tiêu nhập viện rồi, vào lúc này mà cậu chủ đọng tiếp cận, có phải hay không quá không hợp với đạo làm người rồi?”
Bởi vì là bạn tốt của Văn, cho nên người phụ nữ bên cạnh văn mới không để ý cảm xúc của Văn, mở miệng nói ra cảm nhận của mình.
“Cũng không phải ngày đầu tiên cậu quen biết tớ.”
Văn khóe môi lộ ra một ý mỉm cười lạnh lùng, lắc đầu.
“Chỉ cần tớ muốn, không cần biết đối thủ đang trong trạng thái gì, tớ chỉ cần đạt được mục đích của mình, sống chết của những người khác tớ không quan tâm.”
Ngữ khí của Văn muốn bao nhiêu vô tình liền có bấy nhiêu vô tình.
Nghe Văn nói như vậy, lông mày của người bạn bên người cô có chút nhíu lại. nhịn không được run rẩy một chút.
Thiên tài vừa thông minh vừa máu lạnh thực sự thật là đáng sợ.
Người bạn tốt của cô không nhịn được nghĩ như vậy.
Ngày thứ hai, Tư bản Vân Thượng.
Văn trực tiếp lấy danh nghĩa công việc, đi vào văn phòng của Phó Vân Tiêu.
“Nói đi, cô muốn nói cái gì.”
Phó Vân Tiêu bình thản nói.
Hợp tác với Lion trước mắt cơ bản đã không cần Phó Vân Tiêu nhúng tay, mà hiện tại Phó Vân Tiêu những hạng mục hợp tác khác với Văn đều không cần anh đích thân xử lý.
“Nói về tiền, về việc làm ăn.”
Văn lễ phép mỉm cười, phảng phất không hề để ý đến thái độ của Phó Vân Tiêu, đứng dậy rót cho mình một ly trà.
“Tiền kiếm không hết, còn về việc làm ăn, hiện tại tâm tư của tôi không ở đây.”
Phó Vân Tiêu khách khí từ chối.
“Nói đùa thôi, không có liên quan tới tiền.”
Thấy thái độ bình thản Phó Vân Tiêu, từ đó Văn sửa lại lời nói.
“Hạng mục tôi nói với anh lần này, anh nhất định có hứng thú, cũng là công ích.”
Văn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Phó Vân Tiêu, nhưng Phó Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ biến hóa cảm xúc nào.
Cũng không cần suy đoán, Văn tiếp tục giới thiệu cho Phó Vân Tiêu, “Tôi liên hệ với tổ chức thương hội nước ngoài, bọn họ dự định xuất tiền cùng làm một quỹ ngân sách công ích, biết anh bây giờ đang làm sự nghiệp công ích này, tôi định kéo anh cùng nhau làm.”
Văn giới thiệu hạng mục này cho Phó Vân Tiêu, nghe rất mê người, Phó Vân Tiêu khẳng định sẽ làm.
“Cảm ơn, không cần.”
Nghe xong Văn giới thiệu, không đợi Văn hỏi ý kiến Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu liền trực tiếp lãnh đạm mở miệng.
“Vì sao chứ?”
Văn chân mày hơi nhíu lại, hạng mục này, Phó Vân Tiêu không có lý do cự tuyệt.
“Không có lý do gì.”
Phó Vân Tiêu ngữ khí muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh, phảng phất như đang đối đãi với một người xa lạ, đến lý do cũng không muốn nói.
Hiện tại, Văn rốt cục cảm nhận được sự xa lánh này của Phó Vân Tiêu đối với cô.
Cô cũng càng thêm xác định, Phó Vân Tiêu sở dĩ dạng đối với cô như vậy, hoàn toàn là bởi vì Bạch Tô.
Đã như vậy, Văn không tiếp tục giống những người phụ nữ khác như thế truy vấn đối xử với mình như vậy có phải do Bạch Tô.
Cô rất thông minh, cũng rất thức thời, làm như vậy sẽ chỉ đẩy Phó Vân Tiêu càng đẩy càng xa.
Phó Vân Tiêu muốn giữ một khoảng cách với cô, vậy cô mặt ngoài liền đồng ý với Phó Vân Tiêu, chỉ cần tự tạo ra mấy lần ngẫu nhiên gặp gỡ, tự nhiên có thể tạo quan hệ tốt hơn với Phó Vân Tiêu.
Đồng thời lại tiết lộ cho Bạch Tô tin tức liên quan đến quan hệ của cô và Phó Vân Tiêu, khiến Bạch Tô càng thêm lo nghĩ, chỉ cần Bạch Tô phạm sai lầm, cố nhất định sẽ có được Phó Vân Tiêu.
Bị Phó Vân Tiêu cự tuyệt, Văn cũng không ở lại quá lâu, mặc dù trong lòng có không vui, nhưng là trên mặt cô vẫn bình tĩnh khách khí cáo Phó Vân Tiêu.
Chỉ là vừa mới ra cao ốc Tư bản Vân Thượng, sắc mặt Văn trong nháy mắt lạnh xuống.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện cho thư ký, “Điều tra cho tôi lịch trình gần đây của Phó Vân Tiêu, nếu có hoạt động công ích, trực tiếp đặt cho tôi một chỗ.”
Văn lạnh lùng phân phó xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Ba ngày sau, sân bay Thành phố A.
Phó Vân Tiêu cần phải đi Thành phố E một vùng núi xa xôi vận chuyển tiền quyên góp và tư liệu cùng vật tư học tập trước đó.
Bởi vì cách Thành phố A có chút xa, cho nên Phó Vân Tiêu cần ngồi máy bay đến Thành phố E, sau đó lại đi theo Phân công ty vật tư vận chuyển của thành phố E hợp thành nhóm nhỏ cùng nhau đưa vật tư đến nơi.
Phó Vân Tiêu bước vội vào sân bay Thành phố A.
Anh cũng không có phát hiện, lúc anh đi vào không bao lâu, Văn đeo kính dâm, cũng đi về phía sân bay.
Văn cũng bước đi rất nhanh, ánh mắt của cô toàn bộ đều tập trung vào trên người Phó Vân Tiêu, cũng không có chú ý tới trước mặt đang có một người đàn ông đang đi đến.
Người đàn ông này ăn mặc rất khoa trương, xanh xanh đỏ đỏ, mang theo vòng tai, càng đi càng gần Văn.
Dưới tình huống bình thường, hai người bọn họ sẽ không đụng vào nhau, nhưng là không biết làm sao, có thể là hai người đều không có tập trung chú ý đi đường, không cẩn thận, trực tiếp đụng vào nhau, đồ vật bên trong túi xách của Văn trực tiếp rơi đầy đất.
“Ai u, thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Người đàn ông một bên xốc nổi mà xin lỗi, một bên cúi đầu nhặt giúp Văn đống đồ dưới đất lên.
“Không có việc gì.”
Văn nhìn thoáng qua người đàn ông này, cất kỹ đồ vật, cũng không thể so đo, nhanh chóng đi đến trong phi trường.
Dù sao mục tiêu của cô là Phó Vân Tiêu, cô còn cần tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp Phó Vân Tiêu đây.
Sau khi Văn cầm túi bước đi, người đàn ông đứng tại chỗ quay đầu nhìn xem bóng lưng Văn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đạt được mong muốn.
“Phó Vân Tiêu, tôi nhất định khiến anh trả giá đắt.”
Người đàn ông nhìn bóng lưng Văn, ngữ khí lạnh băng từ trong hàm răng thốt ra mấy chữ này.
Phó Vân Tiêu dần dần biến mất tại trong tầm mắt Văn, Văn đang gấp gáp, chợt phát hiện thẻ căn cước bên trong túi xách không thấy đâu cả.