khi Văn nói xong, Phó Vân Tiêu trực tiếp nói một câu với Văn.
Chuyện này giả dụ như là công ty của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu tuyệt đối không hỏi phương án, anh liền trực tiếp đi giúp Bạch Tô viết ra mấy cái phương án thi hành rồi.
Thế nhưng, đây là công ty của Văn, Phó Vân Tiêu không cần sử dụng cái não này.
“Thật sao?”
Văn rõ ràng lộ ra vẻ vui vẻ, khoa trương khoác lên cánh tay Phó Vân Tiêu, như là đang thể hiện tâm tình kích động của mình.
Chỉ là tay Văn vừa mới kéo lại cánh tay Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu liền bình tĩnh rút cánh tay từ trong tay Văn ra.
Ngay sau đó Phó Vân Tiêu lại cúi đầu nhìn thời gian, hình như rất gấp.
Bọn họ đang tìm kiếm thảo luận phương án, lúc này, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu vang lên.
Cái tên xuất hiện trên màn hình là Bạch Tô, cơ hồ không có chút gì do dự, Phó Vân Tiêu trực tiếp nhận điện thoại.
Nhận điện thoại, khóe môi Phó Vân Tiêu bất giác lộ ra nụ cười.
“sao thế?”
thanh âm của Phó Vân Tiêu có biết bao nhiêu sự dịu dàng.
Đáng chết!
Thấy sự thay đổi biểu cảm của Phó Vân Tiêu, Văn đã đoán được người gọi điện thoại tới là Bạch Tô.
Văn hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt của cô vẫn là bình tĩnh.
“anh thật sự là quá lợi hại!”
“anh Vất vả rồi, nếu như không phải anh cố ý bay trở về, chuyện này thật sự sắp xong rồi......”
Văn làm bộ không nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang gọi điện thoại, cố ý ở bên này điện thoại đề cao âm lượng nói chuyện, thanh âm vô cùng ỏn ẻn.
Đầu điện thoại kia ――
Lúc đầu Phó Vân Tiêu vội nhận điện thoại, Bạch Tô vẫn là khá vui vẻ, cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên lại nghe được giọng nói của Văn, lời của cô trực tiếp mắc kẹt ở cổ họng.
“anh về nước nói xử lý công việc, vì sao em nghe được giọng nói của những người khác?”
Bạch Tô có chút tức giận, ngữ khí có chút không vui, hỏi một câu về phía Phó Vân Tiêu.
“Đúng, là công ty của Văn xảy ra chút ngoài ý muốn, anh trở về giúp cô ấy giải quyết một chút.”
Phó Vân Tiêu trước đó không có nói cho Bạch Tô, là sợ Bạch Tô lo lắng cho anh.
Hiện tại công chuyện của công ty của Văn trên cơ bản đã sắp giải quyết, mà lúc này Bạch Tô lại hỏi, anh cũng không cần phải trốn tránh Bạch Tô nữa.
“công ty cô ấy xảy ra ngoài ý muốn vì cái gì cần anh về nước xử lý a? em còn làm phẫu thuật nữa nha”.
Câu nói này, sự ghen tuông tràn từ trong miệng Bạch Tô nói ra.
Bạch Tô cho rằng Phó Vân Tiêu sẽ giải thích, vô luận anh giải thích thế nào, Bạch Tô đều làm được sự chuẩn bị của tin tưởng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phó Vân Tiêu một câu giải thích đều không có, ngược lại thừa nhận hào phóng, Bạch Tô chút nữa thì không chịu nổi.
bầu không khí Trong điện thoại có chút gượng gạ, Phó Vân Tiêu giờ mới hiểu được tâm tư của Bạch Tô.
Cách điện thoại, Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, đang chuẩn bị nói chuyện, trùng hợp lúc này Văn ở một bên mở miệng.
“Nha! đã 12 giờ rồi, em đặt món xào anh thích anh nhất, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?”
Văn từ đầu đến cuối đang quan sát cuộc ói chuyện của Phó Vân Tiêu bọn họ, từ trog nụ cười một lát dừng lại cùng bất đắc dĩ của Phó Vân Tiêu, cô đại khái đoán được nội dung nói chuyện phiếm của bọn anh.
Thế là Văn bắt đầu mời Phó Vân Tiêu cùng nhau ăn cơm với dọng điệu hết sức mập mờ đùng lúc.
Quả nhiên, một chiêu này có hiệu quả.
Phó Vân Tiêu còn chưa nói chuyện, trùng hợp Bạch Tô bên kia, y tá đồng thời bưng một phần bữa tối đến.
Bạch Tô đã không muốn lại kích động trong điện thoại nữa.
Mặc dù Phó Vân Tiêu thẳng thừng thừa nhận, giống như là không có việc gì, nhưng, Bạch Tô vẫn là giả bộ như người không có sao, nói một câu với Phó Vân Tiêu, “em cũng ăn cơm.”
Nói xong câu đó, Bạch Tô vội vàng cúp điện thoại.
“cô Bạch, bữa sáng của ngài.”
Bởi vì là bệnh viện tư nhân, phục vụ ở đây đều hết sức chu đáo.
Y tá lễ phép bưng điểm tâm đặt trên mặt bàn của Bạch Tô, sau đó lại lễ phép lui ra ngoài.
Bạch Tô nhìn bữa sáng phong phú trước mắt, một chút khẩu vị đều không có.
“bỏ đi.”
Bạch Tô nhìn bữa sáng thở dài, dù sao vừa mới làm xong phẫu thuật, vẫn là đơn giản ăn vài miếng.
Một bên khác, Phó Vân Tiêu đang nhìn diện thoại bỗng nhiên bị cúp máy, lông mày hơi nhíu một chút.
Suy nghĩ một chút, anh liền muốn đã hiểu rõ nguyện nhân Bạch Tô vội vàng cúp điện thoại, khóe miệng nhịn không được lộ ra một nụ cười, lắc đầu.
“em đã đặt món xào anh thích ăn rồi.”
Thấy mưu kế của mình đã đạt được, trong lòng của Văn một trận đắc ý, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn bình thản lại nói một lần với Phó Vân Tiêu.
“em tự ăn đi.”
Phó Vân Tiêu bình thản nói một câu.
“thời gian của anh gấp, Bạch Tô còn đang chờ anh, anh bàn xong công việc với em thì bay trở về.”
Tiếp lấy, Phó Vân Tiêu lại bổ sung một câu, từ chối lời đề nghị cùng ăn cơm của Văn.
Ghê tởm.
Tâm tình tốt vười mới dâng lên của Văn trực tiếp bị cậu nói này của Phó Vân Tiêu phá hủy.
Bởi vì bực bội, hai tay của Văn siết chặt thành nắm đấm, qua hồi lâu mới kiềm chế ép tâm tình này xuống, lúc này mới mở nắm đấm ra, tiếp lấy nói chuyện công việc với Phó Vân Tiêu.
Lại hàn huyên ước chừng nửa giờ, Phó Vân Tiêu và Văn mới xác định phương án cuối cùng.
“Tối nay lại trở về đi, em phái tài xế đưa đưa ra sân bay.”
Phó Vân Tiêu đứng dậy muốn đi, trên mặt Văn mang chờ mong, lại làm sự giữ lại cuối cùng đối với Phó Vân Tiêu.
“Không cần, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Phó Vân Tiêu bình thản nói một câu, cũng không quay đầu lại đi ra phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng không chút do dự rời đi của Phó Vân Tiêu, ánh mắt Văn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến dọa người.
“em sẽ có được anh, anh trốn không thoát đâu.”
Sau khi Phó Vân Tiêu rời khỏi phòng bệnh,Văn cắn răng nghiến lợi nhẹ nhàng nói.
Tiếp lấy bấm một số điện thoại.
“Có thời gian không? Muốn uống rượu.”
Điện thoại kết nối, Văn mang theo bực bội nói.
“Địa điểm.”
Dầu bên kia Trong điện thoại, An Đạt cũng vậy không nói nhảm gì.
“Nhà tôi, chờ anh.”
Nói xong câu này, Văn liền cúp điện thoại, tiếp lấy phân phó trợ lý ngoài cửa, đẩy cô trở về nhà.
Khi An Đạt vội đến, trên mặt đất đã đổ 2 chai rượu.
Thấy An Đạt tiến đến, Văn tùy ý nhìn anh một cái, tiếp lấy chỉ chỉ bình rượu trên bàn, “mở ra, cùng tôi uống một chút.”
hai gò má của Văn đã có chút phiếm hồng, từ trong giọng nói của cô cũng không khó nghe ra, cô hiện tại đã uống say.
Không đợi Văn phân phó lần nữa, An Đạt chuyển đem ghế ngồi ở đối diện Văn, mở ra một chai bia.
“Hiện tại uống rượu cũng không phải chuyện tốt gì, cái chân này không muốn nữa à?”
giọng nói An Đạt nhẹ nhàng, nhìn Văn nghi hoặc hỏi một câu.
Văn lắc đầu không nói gì, tiếp lấy giơ lên ly rượu trong tay và bia của An Đạt nhẹ nhàng cụp một cái.
“Nếu như cân nhắc nhiều như vậy, vậy đời người quả thực càng không ý nghĩa rồi.”
Nói xong câu này, Văn khẽ cười một cái, tiếp lấy bưng lên ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
trạng thái của Văn rất khác thường, từ tình huống lần này chủ động gọi An Đạt uống rượu không khó đoán ra, cô hiện tại đã triệt để buông lỏng đề phòng đối với An Đạt, đồng ý cùng An Đạt đứng ở chiến tuyến thống nhất.
Dù cho Văn chưa hề nói nguyên nhân, An Đạt cũng có thể đoán được đại khái.
Nếu như là vì người đàn ông uống rượu, không đáng.
An Đạt cũng cười lắc đầu, trực tiếp một hơi xử lý rượu trong bình