Bạch Tô nhanh chóng đút chìa khóa vào ổ khóa mở cửa lồng sắt, Bạch Tô đưa tay kéo Sophie đi ra.
Sophie cũng đi theo.
Khi Bạch Tô ra đến sân biệt thự, bị bảo vệ tuần tra phát hiện, hét lên: “Mau đuổi theo, hai người bọn họ chạy thoát rồi!”
Nói xong, thư ký từ trong phòng chạy ra, nhanh chóng điều thêm người đuổi theo.
Lâm Lập đã thay áo sơ mi, đang đứng trong phòng trên tầng hai nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Bạch Tô cùng Sophie đang chạy đi.
Chìa khóa để ở nơi dễ nhìn thấy như vậy, anh ta đương nhiên biết, Bạch Tô cũng là anh ta cố ý thả đi. Bởi vì...thả cô đi, để khi bị bắt lại, sẽ có lý do chính đáng.
Không phải anh ta không có tình nghĩa, mà là do cô phớt lờ tình cảm của hai người trước!
Ngay cả lúc này, Lâm Lập vẫn để bụng đến cái nhân cách tốt đẹp mà Bạch Tô nghĩ về anh ta.
Lâm Lập nhìn hai người bọn họ chạy ra khỏi sân, rồi nhìn đám người của anh ta đuổi theo.
Thể chất phụ nữ đương nhiên thua kém đàn ông, hai người họ không thể chạy được bao xa.
...
“Hai người họ vừa biến mất, chắc chắn chưa chạy được bao xa, điều thêm người bắt hai người bọn họ lại, không bắt được thì đừng quay về.”
Bên ngoài trời rất tối, Bạch Tô và Sophie chạy rất chậm, biệt thự của Lâm Lập ở vùng ngoại ô, Bạch Tô biết rõ những nhà xung quanh đây đều của Lâm Lập, ban ngày cũng khó chạy thoát, đừng nói là ban đêm!
Lạc ở trong đây cũng là điều rất dễ hiểu!
“Bọn họ ở ngay phía trước, mau đuổi theo!”
Thư ký ra lệnh cho đám tay sai lần theo dấu vết của Bạch Tô.
Bạch Tô liên tục kéo Sophie về phía trước, hai người chạy hụt cả hơi!
Lúc này Bạch Tô mới nhận ra...Cô thở gấp hơn, còn hơi thở của Sophie khá ổn định.
Điều này thực sự kỳ lạ.
Hai người đều có thể nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, lúc này Sophie mới buông tay Bạch Tô ra, nói: “Cô mau chạy đi, không cần quan tâm đến tôi, người họ muốn bắt là tôi, chưa chắc đã là cô, cô có thể chạy thoát.”
Sophie thuyết phục Bạch Tô.
Bạch Tô cau mày nhìn Sophie: "Không được, vì Phó Vân Tiêu, tôi phải đưa cô trở về an toàn, nếu không tôi đến đây làm gì!”
Bạch Tô nói, rồi kéo Sophie đi vào một con đường nhỏ.
Nhìn thấy một cánh của lớn đóng chặt nhưng lại không khóa.
“Chúng ta vào thôi!”
Bạch Tô quan sát một hồi, rồi kéo Sophie đi vào.
Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, trước tiên chỉ có thể trốn ở trong này, đợi đám người kia đi khỏi, hai người họ lại tiếp tục tìm đường ra.
Nhìn tình trạng hiện tại của Bạch Tô, Sophie thở dài.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao Phó Vân Tiêu yêu người phụ nữ này...
Bởi vì người phụ nữ này rất đáng để yêu.
Cô thậm chí còn mạo hiểm bản thân mình vì Phó Vân Tiêu.
“Đi thôi!”
Thấy Sophie sững sờ, Bạch Tô lại nắm lấy Sophie, kéo vào trong sân.
Sau khi vào sân... Bạch Tô và Sophie đều ngây người...
Bề ngoài trông như một biệt thự bình thường, nhưng thực chất nó là một kho đạn dược!
Ở đây có đầy đủ các loại vũ khí, Bạch Tô sốc toàn tập!
Những gì cô biết về Lâm Lập chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chỉ là những thứ Lâm Lập muốn phơi bày cho cô thấy.
Bạch Tô không biết đích thực Lâm Lập đang làm cái gì, và cô cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng Sophie bên cạnh trông có vẻ lý trí hơn...
Sophie nhớ rõ con đường lúc mình mới đến rồi nhanh chóng ẩn nấp cùng Bạch Tô.
Bạch Tô và Sophie trốn trong một đống bao tải, không biết bên trong có cái gì, họ không dám thở mạnh!
Vừa lúc họ trốn xong, Bạch Tô đột nhiên nghe thấy có tiếng động bên ngoài vọng vào, là người của Lâm Lập!
Chỗ này cách cửa rất gần, nếu chúng không tìm đến thì có thể trốn qua quýt, nhưng thời điểm này, không thể qua quýt được nữa.
Bạch Tô liếc nhìn Sophie, sau đó chỉ về hướng cửa, ra hiệu cho Sophie chạy vào.
Bạch Tô theo sau Sophie, nhẹ nhàng mở một cái khe nhỏ, hai người khom lưng cúi sâu, chuẩn bị thoát ra từ phía cửa sau.
Mặc dù cả hai đã rất cẩn thận, nhưng Bạch Tô ở vị trí quá gần đám người đó.
Vừa rời khỏi đã bị chúng phát hiện.
Cả hai chạy thật nhanh không quay đầu lại.
Trong khi chạy, khoảng cách giữa hai người trở nên rõ ràng.
Bạch Tô mới chạy được vài bước đã thở hổn hển, nhưng không dám dừng lại.
Ngược lại, Sophie có vẻ đã thích ứng với tình huống này, Sophie kéo Bạch Tô tiếp tục chạy.
Bạch Tô xua tay, ý bảo Sophie là cô không chạy nổi nữa, Sophie lúc này cũng dừng lại.
Bạch Tô ngồi thụp xuống đất thở hổn hển, mặc dù đôi lúc Bạch Tô cũng chạy nhưng chạy rất chậm, hoàn toàn trái ngược với tình huống cấp bách hiện tại.
Đám người của Lâm Lập đã đuổi gần đến nơi, nhóm đầu tiên khoảng năm sáu người.
Bạch Tô nhìn đám côn đồ được huấn luyện đặc biệt kia, đừng nói năm sáu tên, chỉ hai tên thôi cũng đủ hạ gục cô và Sophie.
Bạch Tô vừa thở hổn hển vừa nghĩ, lát nữa bằng mọi cách phải giúp Sophie thoát khỏi đây trước.
Bạch Tô ôm cánh tay, đứng dậy, cô định bước tới để cho chúng bắt mình và thả Sophie đi.
Sophie nắm lấy Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn Sophie vẻ mặt khó hiểu, cô đã kiệt sức rồi, nhưng Sophie có vẻ rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Sophie liếc nhìn Bạch Tô, rồi nhìn đám côn đồ xung quanh, nói nhỏ với Bạch Tô: "Lát nữa, tôi sẽ hạ hai tên phía sau, cô mau chạy thoát.”
Bạch Tô nhìn Sophie đầy vẻ hoài nghi.
Cùng là phụ nữ, cô không tin Sophie có thể hạ gục được hai tên côn đồ kia, đây là một việc không thể!
Sophie cũng không nói nhiều, kéo Bạch Tô ra phía sau.
Đám côn đồ ngày càng tiến lại gần hơn, chúng hoàn toàn không coi hai người phụ nữ trước mặt là đối thủ.
Tên côn đồ đến đầu tiên xông lên đấm Sophie, Sophie nhẹ nhàng né người qua một bên, tránh được cú đấm, rồi khóa cổ tay tên côn đồ, dùng sức lực của mình đá vào bụng hắn.
Tên côn đồ choáng váng.
Hắn không ngờ cú đấm của mình bị trượt, lại còn bị một người phụ nữ nắm nhẹ cổ tay, đá cho một phát.
Lực đá của Sophie vừa hay khiến tên côn đồ lăn quay ra đất, không gượng dậy được.