Anh ta từng bước một tới gần Bạch Tô, nghiêm túc nhìn Bạch Tô mà nói.
Bạch Tô nhíu mày, còn muốn nói dối: "Ai nói tâm trạng tôi không tốt, không phải tôi nói tôi nghỉ ngơi rồi sẽ quay lại sao..."
"Á..."
Kết quả Bạch Tô còn chưa nói xong câu nói dối, Nghiêm Đình đã kéo cô đang được cột chặt, thừa dịp Bạch Tô không chú ý thì đẩy xuống. Bạch Tô nhanh chóng rơi xuống, sợ hãi kêu lớn lên.
Rõ ràng cô thấy mình xuyên qua tầng mây, đâm xuống đáy vực, rơi thẳng xuống.
Trước đó cô chưa từng chơi qua nhảy bungee, đây là lần đầu tiên, lại còn bị ép buộc nhảy xuống.
Cô sắp bị hù chết rồi... Có cảm giác bỗng nhiên sẽ bị mất mạng.
Mắt thấy mình sắp rơi xuống đáy vực, bỗng nhiên lò xo phía sau kéo cô lên.
Ngay sau đó cô lại lên cao, nhưng chưa lên được bao nhiêu thì cô lại rơi xuống.
Trải qua hai ba lần kéo lên, rơi xuống, cô không còn sợ như thế nữa.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều.
Đến khi Bạch Tô bị kéo lên, Nghiêm Đình cũng đã cột chặt dây an toàn, cười nhẹ nhìn Bạch Tô.
"Sao nào? Có phải thoải mái hơn không?"
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình một chút, nói một câu: "Đúng! Cho nên anh cần tôi đẩy anh xuống không?"
Hành động mới vừa rồi của Nghiêm Đình thật sự quá ghê tởm!
"Không cần, không cần!"
Nghiêm Đình vội vàng từ chối, còn chưa đợi Bạch Tô ra tay, đã vội vàng chủ động tự mình nhảy xuống.
Chơi nhảy bungee xong, Nghiêm Đình không tiếp tục hỏi Bạch Tô xảy ra chuyện gì nữa, anh ta lại dẫn Bạch Tô trải nghiệm cách trò chơi khác.
Đến khi cả người Bạch Tô đều ướt đẫm, hai người mới kết thúc hành trình đi sân chơi.
"Có phải áp lực đã giảm bớt nhiều rồi không?"
Hai người tìm một nơi tùy tiện ngồi xuống, lúc này Nghiêm Đình mới nhìn Bạch Tô, cười hỏi.
Bạch Tô gật gật đầu: "Cám ơn anh."
Sau đó, hai người lại tiếp tục im lặng.
Sau một hồi lâu, Nghiêm Đình mới chậm rãi mở miệng, nhìn Bạch Tô, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Chuyện của Vân Thượng anh cũng hết cách."
"Anh không biết vì sao các em lại đắc tội nhà họ An, để bọn họ muốn chỉnh chết em."
"Chuyện này anh biết muộn quá, anh đã điều tra hai tháng mới điều tra được chuyện em mất tích có liên quan đến nhà họ An. Khi anh chuẩn bị kế hoạch nghĩ cách cứu viện thì em đã thoát rồi."
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, nói thật lòng.
"Vậy em có muốn nói với anh chuyện đã xảy ra không?"
Giọng nói anh ta thành khẩn, nghiêm túc hỏi Bạch Tô một câu.
Bạch Tô hơi do dự một chút, chuyện này chính cô cũng không biết rõ, chính cô cũng không biết mình có nên nói với Nghiêm Đình hay không.
Nhưng mà... Nghiêm Đình lại cho cô một cảm giác tin tưởng khó hiểu, cho dù bọn họ quen nhau không lâu, nhưng mà cô cảm thấy trong tình huống này có thể nói những chuyện này ra được.
Bạch Tô do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói cái chết của An Kỳ, chuyện Caesar cầu xin, và cả chuyện nhà họ An khiến cho Vân Thượng sụp đổ cho Nghiêm Đình biết.
Cô kể rất chậm rãi, cũng rất bình tĩnh.
Nhưng Nghiêm Đình nghe xong, lông mày của anh ta nhíu chặt lại. Mặc dù lúc này Bạch Tô kể lại rất bình tĩnh, nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn và đau khổ.
Bạch Tô nói xong thì thở dài một hơi: "Cho nên, thật ra kế tiếp tôi cũng không biết còn xảy ra chuyện gì không nữa, bởi vì... bây giờ tôi cũng không rõ mọi chuyện."
"Và không biết có gặp nguy hiểm gì hay không."
Quả thật cô rất hoảng loạn.
Lúc Bạch Tô nói ra những lời này cũng không nghĩ ra cách gì có thể giải quyết, nhưng mà Nghiêm Đình lại chăm chú nhìn về một bên mặt Bạch Tô, dừng một chút, lại nói một câu với Bạch Tô: "Từ giờ trở đi, cả ngày em hãy đi với anh, em không cần lo gì cả, anh sẽ bảo vệ em an toàn."
"Em có thể tin tưởng anh."
Dường như Nghiêm Đình sợ Bạch Tô không tin, lại nói thêm với Bạch Tô một câu.
Nhưng Bạch Tô vẫn như vậy ai oán thở một hơi.
Cô lắc đầu: "Bởi vì tôi mà Vân Thượng mới xảy ra chuyện này, hơn nữa đó là tâm huyết của Phó Vân Tiêu, tôi không thể nào không quản."
Thấy Bạch Tô nghiêm túc như thế, Nghiêm Đình hơi lo lắng.
"Nghe anh, từ bỏ đi. Em không phải đối thủ của nhà họ An đâu, đừng quản chuyện Vân Thượng nữa, cũng đừng quản Caesar, không thì em sẽ hối hận đấy!"
Bởi vì anh ta lo lắng, nên nói chuyện càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là cầu xin mà nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, lắc đầu lần nữa.
"Mặc dù em không phải đối thủ của nhà họ An, nhưng có một người chắc chắn có thể."
"Ai?" Nghiêm Đình nghi hoặc mà hỏi thăm.
"Phó Vân Tiêu."
Bạch Tô nghiêm túc trả lời.
Nghiêm Đình càng thêm nghi ngờ, không chờ Nghiêm Đình tiếp tục hỏi, Bạch Tô đã nói tiếp: "Em còn biết được một tin tức. Có người nói Caesar chính là Phó Vân Tiêu..."
Lúc nói câu này ra, Bạch Tô cũng chần chừ một lúc, bởi vì cô không chắc lắm.
Ở trong đó còn có rất nhiều sự đáng ngờ, bây giờ cô còn chưa nghĩ kỹ.
Nhưng mà mọi chuyện cứ thuận thế phát triển, đến bước này dường như có thể nói cho Nghiêm Đình nghe.
Đương nhiên, khi nghe được tin tức này, Nghiêm Đình lại ngẩn người một lúc.
Sau đó, anh ta mới nở nụ cười, không tin mà nói: "Em quá bận lòng về Phó Vân Tiêu rồi, sao anh ta có thể là Phó Vân Tiêu được. Trong khoảng thời gian này em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, thả lỏng một chút, đừng nghĩ những chuyện này nữa."
"Vì sao không thể, em tin Phó Vân Tiêu chưa chết."
"Vậy em cảm thấy ông cụ An điên rồi sao? Ông ta cứu được Phó Vân Tiêu vì sao không để Phó Vân Tiêu ở nước ngoài, mà lựa chọn trở về thành phố A. Lại vì muốn chỉnh Phó thị mà muốn đưa cháu gái ruột mình vào?"
"Đương nhiên không thể nào."
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, nở nụ cười.
Thậm chí còn chưa chờ Bạch Tô giải thích, giống như vẫn một mực nhấn mạnh không thể nào.
"Có thể."
"Em cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ thấy không thể nào."
Nghiêm Đình nghiêm túc nhìn Bạch Tô mà nói: "Có thể là gần đây em quá căng thẳng, khoảng thời gian kế tiếp hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bạch Tô không nói gì thêm.
Nghiêm Đình nói mấy câu kia có vẻ rất đúng, những chuyện này dựa theo suy luận logic có vẻ không hợp lý, nhưng mà... Không biết vì sao mà Bạch Tô cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng mà, cô không tiếp tục giải thích nữa, cô cũng chưa rõ ràng.
Buổi tối, Nghiêm Đình đưa Bạch Tô về nhà.
Sau khi anh ta căn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt thì quay người rời đi.
Bạch Tô quá mệt mỏi, cô không đưa mắt nhìn Nghiêm Đình rời đi. Cô trở về nhà mình, mà sau khi Nghiêm Đình xác định Bạch Tô đã về nhà, anh ta lại lái xe rời đi.
Nghiêm Đình lái xe thẳng đến biệt thự ở ngoại ô, nơi này cách nhà kho nơi Bạch Tô bị bí mật giam lỏng cũng không xa.
Phòng khách trong biệt thự vẫn sáng đèn, anh ta dừng xe lại, đi đến trước cửa gõ cửa một cái.
Quản gia đi đến mở cửa cho Nghiêm Đình, ông ta khẽ gật đầu với Nghiêm Đình, xem như chào hỏi. Sau đó ông ta nói thẳng một câu: "Ông cụ đang ở phòng sách."