Trước kia, cô không biết những thứ này, thật ra thì cũng là vì cô chưa từng nghĩ Phó Vân Tiêu thật sự yêu mình, cho dù Phó Vân Tiêu bày tỏ với cô, bày tỏ hắn yêu cô, nhưng cô cũng sẽ không tin hắn có tình cảm với cô.
Bởi vì... Cô luôn nghĩ, Phó Vân Tiêu đối tốt với mình là vì hợp đồng của bọn họ, vì cả hai cần phải đóng vai một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Rồi sau đó, hai người bọn họ không còn là vợ chồng nữa, sân khấu lúc đó mới là trạng thái thực sự của nhau.
Cô có chút gục ngã, còn Phó Vân Tiêu thì có tình yêu đích thực Mộ Vãn Vãn ở bên cạnh.
Bây giờ... Hai người bọn họ ở bên nhau, bất quá là vì họ có Bạch Tiểu Bạch ràng buộc lại với nhau, cho nên mới có thể hòa hợp như một đôi vợ chồng như vậy.
Nhưng, đây cũng không phải là yêu.
Bạch Tô rất quan tâm đến tình yêu và trách nhiệm.
Vì vậy, cô không dám đến gần Phó Vân Tiêu, cũng một mực cảnh cáo mình không thể đến gần Phó Vân Tiêu.
Nhưng bây giờ, nghe được những điều này, cảm xúc đầu tiên của Bạch Tô chính là, cảm động! Cô phải đi tìm Phó Vân Tiêu!
Bạch Tô vội vàng xoay người đi về phía thang máy, nghĩ tới nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Phó Vân Tiêu, nhà họ Phó, Phó Vân Tiêu bây giờ đang đến nhà họ Phó.
Vậy chuyện Phó Vân Tiêu phải làm là vì mình đúng không.
Bạch Tô nhanh chóng xuống lầu, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay bắt xe đi đến nhà họ Phó.
Trong nhà họ Phó.
Bệnh tình của ông Phó lúc này đã chuyển biến tốt, đã có thể xuống giường, cả người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu trắng ngồi ở trên ghế thái sư mặt đầy nghiêm nghị.
Nhưng mở miệng không hề vui vẻ chút nào, "Tại sao mày vẫn ở bên cạnh người phụ nữ đó? Còn mang theo con gái của cô ta đi công viên giải trí nữa!"
"Tiểu Bạch cũng là con gái của con."
Phó Vân Tiêu nâng lên đôi mắt thâm sâu nhìn về phía ông Phó, nghiêm túc giải thích.
Giọng nói không khiêm tốn cũng không hống hách.
"Hừ! Tao sẽ không đồng ý cho chúng nó vào cửa, cho dù là để giữ huyết mạch nhà họ Phó thì tao cũng không chấp nhận! Giống như Bạch Tô ở thời khắc mấu chốt không vâng lời tao, thậm chí còn đứng về phía tên súc sinh Phó Lôi Minh kia công khai trở thành đồng lõa, tao tuyệt đối! Vĩnh viễn sẽ không! Cho phép vào cửa!"
Ông Phó kích động nói xong những lời này, thậm chí còn tức giận cầm gậy trực tiếp nện xuống mặt đất!
Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn đứng thẳng tắp, một chút lùi bước cũng không có.
Trên mặt cũng là dáng vẻ không cần thương lượng, "Người phụ nữ con đã nhận định, con sẽ không chùn chân."
"Mày đang cố gắng không vâng lời tao một cách công khai sao?"
Ông Phó phẫn nộ, giận dữ đứng thẳng dậy!
Có thể là vì quá kích động, ông tức giận ho khan một tiếng, "Mày đừng quên mặc dù những cái công ty kia của tao, không giá trị bằng tên tuổi của mày, nhưng nếu lúc đầu không có tao, thì mày bây giờ chẳng là gì cả!"
"Con cũng không có ý không vâng lời bố."
Ánh mắt Phó Vân Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, hướng về phía ông Phó giải thích.
"Vậy thì đã làm sao?"
"Con hy vọng bố sẽ chấp nhận Bạch Tô, chấp nhận Tiểu Bạch, như vậy thì bố sẽ có một gia đình hòa thuận!"
"Nếu như tao không đồng ý thì sao?"
Ông Phó cau mày, hỏi ngược lại.
"Vậy, chờ bố đồng ý, con sẽ trở lại."
Giọng điệu này của Phó Vân Tiêu, chắc chắn là uy hiếp!
Trong nháy mắt, ông Phó tức giận ôm lấy ngực.
Quản gia thấy vậy vội vàng đỡ ông Phó, Phó Vân Tỷ cũng hốt hoảng từ ngoài cửa chạy vào, có chút bất đắc dĩ nhìn Phó Vân Tiêu một cái, haiz...Hắn cũng không có cách nào thuyết phục được Phó Vân Tiêu.
Nhưng, nhìn dáng vẻ của ông Phó, hắn chỉ có thể nói một câu, "Anh hai, anh không thể bớt tranh cãi đi một chút sao? Chuyện này... Anh nhìn bố chúng ta xem...haiz!"
Phó Vân Tiêu rũ mắt, hoàn toàn không có ý lùi bước, sau khi nhìn thấy bác sĩ gia đình đến, hắn liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Cả đoạn đường Bạch Tô cứ giục tài xế lái xe nhanh lên, hy vọng có thể nhanh chóng chạy tới đó.
Lần trước, cô đã chọc tức ông Phó, ông Phó nhất định là đang bất mãn trong lòng, nếu như lấy điều này để gây khó khăn cho Phó Vân Tiêu, cô có thể lựa chọn hy sinh nguyên tắc của mình để nói lời xin lỗi, chuyện còn lại sau này hãy nói.
Nhưng, cô vừa từ xe taxi bước xuống, trả tiền cho tài xế xong, lại thấy Phó Vân Tiêu đã từ trong sân nhà họ Phó đi ra, vào bên trong xe, vừa định đóng cửa xe, lại nhìn thấy Bạch Tô.
"Tới đây, lên xe."
Phó Vân Tiêu cau mày, nghi ngờ chỉ nhìn Bạch Tô một cái, rồi gọi Bạch Tô lên xe.
Bạch Tô chỉ có thể chạy chậm đến trước mặt Phó Vân Tiêu, kéo cửa xe ra chui lên xe.
Lúc này mới thận trọng quan sát Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu từ trước đến giờ luôn vui giận thất thường, cho nên, không quan sát ra được kết quả cuộc nói chuyện của Phó Vân Tiêu và ông Phó như thế nào.
Chỉ thấy Phó Vân Tiêu thuần thục khởi động xe, trực tiếp đi ra khỏi cổng nhà ông Phó.
"Cùng bố nói chuyện như thế nào? Có phải ông Phó không thích tôi lắm đúng không?"
Bạch Tô do dự một chút, dùng ánh mắt thận trọng quan sát Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm về phía trước, "Không đâu."
"Vậy hai người nói chuyện như thế nào rồi?"
"Chỉ nói một chút chuyện công việc thôi."
Phó Vân Tiêu lại trả lời.
Trí thông minh của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu thật sự chênh lệch quá nhiều, cho nên cho dù Phó Vân Tiêu nói dối cô, cô cũng không hề biết, thậm chí cô dò xét Phó Vân Tiêu, cũng không dò xét được gì.
Chỉ có thể từ bỏ.
Ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, liền đi theo Phó Vân Tiêu.
Nhưng... Phó Vân Tiêu không chở Bạch Tô đến công ty, mà là chở Bạch Tô tới trước một rạp chiếu phim, sau đó hắn dừng xe lại, mua hai tấm vé, lại mua hai ly trà sữa và một bịch bỏng ngô, rồi mới gọi điện thoại để Bạch Tô đi vào.
Bạch Tô đi vào rạp chiếu phim, thời điểm nhìn thấy Phó Vân Tiêu cầm những thứ này, càng thêm khó tin.
Cô chớp chớp mắt, "Anh đang làm gì vậy?"
"Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Xem phim."
Nhà Phó Vân Tiêu có một rạp chiếu phim nhỏ, bởi vì bản thân đã từng đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, công ty của Phó Vân Tiêu lần nào cũng nhận được lời mời công chiếu những bộ phim bom tấn mới nhất, nhưng hắn chưa bao giờ đi xem.
Kết quả hôm nay... Lại muốn đi xem phim?
"Xem phim gì?"
Bạch Tô đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhìn Phó Vân Tiêu.
Nhưng phát hiện hai tấm vé trong tay Phó Vân Tiêu là phim chiếu lại – Tàu Titanic.
Bạch Tô cảm thấy, mình thật sự không hiểu Phó Vân Tiêu.
Giống như bây giờ... Cô hoàn toàn không biết rất cuộc Phó Vân Tiêu muốn làm gì?
"Phó Vân Tiêu, có phải là anh có tâm sự gì không?"
Phó Vân Tiêu đem bịch bỏng ngô trong tay bỏ vào tay Bạch Tô, cho Bạch Tô một chữ, "Phải."
Hắn xoay người, đi về phía cửa soát vé.
Bạch Tô sửng sốt trong chốc lát, rồi vội vàng đuổi theo.
Nhưng, đã không kịp nữa rồi...
Trước kia, Phó Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không tới những chỗ như vậy.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn đã đủ dẫn tới khủng hoảng rồi.
Mà rạp chiếu phim hôm nay bọn họ chọn còn có ngôi sao tới để quảng bá phim, nên đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Ngôi sao kia vẫn chưa tới, một số người không hiểu tình hình, nhìn thấy Phó Vân Tiêu từ xa, đầu tiên là kêu lên đẹp trai quá, lại còn vội vàng xông lên muốn xin chữ ký!
Đẹp trai như vậy! Nhất định là sao nam!