Sau khi đã thấy rõ, Bạch Tô ngây người.
“Rốt cuộc là ai đã gửi nhiều tiền như vậy?”
Ai mà có nhiều tiền như thế…
Mấy hôm trước, cô xem ở trên diễn đàn y học cũng thấy những kỹ thuật này đã được áp dụng thành công thế nhưng cô cũng không dám để mẹ đi điều trị.
Tại vì thật sự rất rất đắt!
Bác sỹ nhìn Bạch Tô sau đó kể hết mọi chuyện cho cô nghe, sau khi Bạch Tô nghe xong cô còn ngạc nhiên hơn nữa.
Vì thế! Là Phó Vân Tiêu bỏ tiền ra sao!
“Được. Tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ.”
Bạch Tô vội vàng cầm lấy hóa đơn sau đó nhanh chóng ra ngoài. Cô muốn mau chóng gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nhiều tiền như thế cô không thể trả nổi.
Bạch Tô vừa mới ra khỏi bệnh viện, cô đang định gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Tiểu Đồng, cô ấy gửi một địa chỉ sau đó kêu cô qua đó một chuyến.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn vào dòng địa chỉ đó, nghĩ rằng Vương Tiểu Đồng có chuyện gấp nên cô chỉ đành hoãn lại việc gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu. Bạch Tô vội vàng đi tới địa chỉ mà Vương Tiểu Đồng đã gửi, cuối cùng khi đến nơi cô càng kinh ngạc hơn.
Người mở cửa là Vương Tiểu Đồng.
Một căn hộ rộng lớn lại được trang trí xa hoa như vậy, nhất là nền nhà được làm bằng đá cẩm thạch bóng loáng, còn có khu vui chơi nhỏ cho trẻ con?
“Cậu được bao nuôi rồi à?”
Bạch Tô cảm giác Vương Tiểu Đồng bị bao nuôi rồi, nếu không sao có thể ở trong một căn hộ lớn như này chứ.
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt trìu mến: “Cậu mới là người được bao nuôi ấy! Là Phó Vân Tiêu tặng, tôi được thơm lây thôi.”
“Hả!” Bạch Tô không kịp phản ứng, cô nhanh chóng đi vào nhà, ngó nghiêng một lượt… Căn hộ lớn như vậy sao… Mặc dù vẫn hơi thua kém so với nhà của Phó Vân Tiêu thế nhưng chắc cũng phải mấy nghìn vạn.
Tưởng tượng đến việc chân mình đang đạp lên một đống tiền, Bạch Tô cảm thấy ngay cả đứng cũng không đứng vững.
Cô cũng không nhiều lời với Vương Tiểu Đồng nữa, trực tiếp bỏ ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Bạch Tô đột ngột xuất hiện ở công ty của Phó Vân Tiêu, cô mau chóng đi lên lầu.
Khi tới trước cửa văn phòng của Phó Vân Tiêu cô mới dừng chân lại một chút.
Bởi vì… Mặc dù cánh cửa phòng của Phó Vân Tiêu đã đóng thế nhưng vẫn còn có một khe hở.
Qua khe hở đó, cô có thể nhìn thấy Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đanh nói chuyện với nhau.
Lúc này Mộ Vãn Vãn đang nhẹ nhàng ôm lấy Phó Vân Tiêu. Bởi vì Phó Vân Tiêu quay lưng về phía cửa nên Bạch Tô hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của hắn.
Chỉ có thể nghe thấy Mộ Vãn Vãn nhẹ giọng nói, trong lời nói còng mang theo chút sầu não: “Nếu như anh không thích sự tồn tại của đứa bé này thì em có thể bỏ nó.”
“Trước kia giữa em và anh có quá nhiều cách trở, bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau rồi. Em cảm thấy sự xuất hiện của đứa bé này sẽ giúp chúng ta gần nhau hơn một chút, cũng là cơ hội để chúng ta tiến thêm một bước.”
Tay của Bạch Tô tự nhiên nhắm chặt lại.
Lúc ở bệnh viện Mộ Vãn Vãn đã nói với cô rằng cô ta mang thai rồi.
Bây giờ… cô tới đây, đột nhiên cảm thấy mình tới rất… dư thừa.
Tại sao cô phải tới nơi này chứ!
Là vì muốn cảm ơn Phó Vân Tiêu.
Hai người bên trong mới là người của cùng một thế giới, mà cô thì lại không cần.
Bạch Tô nắm chặt tay sau đó chậm rãi buông lỏng ra. Cuối cùng vẫn khó khăn xoay người rời đi.
Sau khi Bạch Tô rời khỏi, Phó Vân Tiêu gỡ tay Mộ Vãn Vãn ra, hắn xoay người lại nhìn cô ta, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
“Anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
Nói xong câu đó hắn liền lấy điện thoại bàn gọi cho Lâm Đạt, kêu Lâm Đạt đưa Mộ Vãn Vãn đi.
Mộ Vãn Vãn cũng không nói nhiều, chỉ là… trong lòng cô ta vẫn cảm thấy vô cùng căm hận.
…
Lúc Bạch Tô rời khỏi văn phòng của Phó Vân Tiêu, bước chân của cô có chút hoảng loạn, giống như là đang chạy trối chết vậy. Khi đã đi ra giữa đường lớn thế nhưng cô cũng không biết là mình đang nghĩ gì.
Đúng lúc này có một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh Bạch Tô, một người đàn ông hạ cửa kính xe xuống.
Anh ta lẳng lặng nhìn Bạch Tô, khóe miệng còn cong lên nở một nụ cười, nói: “Sao thế? Người đẹp muốn đi nhờ xe nên mới đứng đây sao?”
Lúc này Bạch Tô mới hoàn hồn, cô nhìn thoáng qua người đàn ông đó. Chỉ biết răng đây là một người đàn ông rất đẹp, đúng là có vẻ đẹp rất yêu nghiệt.
Thế nhưng Bạch Tô cũng không thèm để ý đến anh ta, cô đi tới chiếc xe taxi cách đó không xa sau đó lên xe bỏ đi.
Bạch Tô đã lòng vòng cả một quãng đường dài mới về tới gần chỗ cô ở, bởi vì cô không muốn đi thẳng về nhà.
Cô cảm thấy mình cần có thời gian để biết được tỏng lòng mình rốt cuộc đang có suy nghĩ gì.
Cô cho rằng mình đã suy nghĩ rõ ràng lắm rồi thế nhưng lúc xuống xe chuẩn bị vào nhà thì lại nhìn thấy một cửa hàng váy cưới ở cách đó không xa. Bên trong có một chiếc váy giống với chiếc váy mà Mộ Vãn Vãn đã từng thử ở phòng thay đổ. Lúc này cô cảm giác trái tim của mình thật sự đã tan vỡ.
Bạch Tô không muốn tiếp tục lên lầu nữa.
Cô lại đi dạo rất nhiều vòng ở trong hoa viên của khu nhà, đến tận khi trời đã tối đen như mực cô mới chuẩn bị xong tâm lý, lúc trong lòng đã bình lặng trở lại mới chuẩn bị đi lên lầu.
Thế nhưng cô vừa mới đi tới trước cửa nhà thì nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng ở đó.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu, có chút không tin vào mắt mình.
“Lên xe.”
Phó Vân Tiêu cũng không giải thích với Bạch Tô mà chỉ đưa ra mệnh lệnh.
Bạch Tô vội vàng theo Phó Vân Tiêu lên xe, hắn cũng không nói gì nhiều, sau khi cô lên xe thì hắn lập tức khởi động xe.
Bạch Tô thắt dây an toàn, mặc cho Phó Vân Tiêu lái xe đi.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào, tận đến lúc không biết đã lái xe bao lâu, trời cũng đã tối kịt lại, Bạch Tô mới xoay người nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp mẹ tôi trả tiền viện phí. Tôi sẽ tìm cách để trả lại cho anh.”
Bạch Tô lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Phó Vân Tiêu xoay người lại, hắn nhìn Bạch Tô chằm chằm sau đó dừng xe bên đường rồi mới lên tiếng: “Không cần cảm ơn.”
Bạch Tô không biết phải nói gì tiếp theo.
Bởi vì… từ trước đến nay bọn họ chưa từng nói chuyện như thế này, thật giống như những người xa lạ đã từng quen.
Đúng lúc này thì điện thoại của Phó Vân Tiêu đổ chuông, Bạch Tô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn khi nhìn vào màn hình điện thoại.
Sau đó hắn nghe máy, cảm giác nói chuyện cũng không giống với bình thường.
Rất dịu dàng.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ có chuyên gia dinh dưỡng tới khám đó.”
Không cần đoán cũng biết người gọi đến là ai, chắc chắn là Mộ Vãn Vãn.
Hóa ra… trước kia Phó Vân Tiêu nói không thích trẻ con chỉ là hắn không thích trẻ con nhà người khác thôi, không thích đứa trẻ không phải do hắn sinh ra.
Còn về đứa con của hắn, hắn sẽ từ bỏ vị trí đế vương của mình để trở thành một ông bố dịu dàng nhất.