Ngay khi đến hành lang không có người, Bạch Tô phàn nàn nói với Phó Vân Tiêu đang khúm núm.
Phó Vân Tiêu vô duyên vô cớ bị Bạch Tô mắng.
“Anh lại chọc gì em à?”
“Anh cảm thấy Lương Giản Ý thế nào?”
Bạch Tô không trả lời câu hỏi của Phó Vân Tiêu mà hỏi anh.
“Những đứa nhỏ do anh cả giáo dục thì khỏi phải nói.”
“Vậy anh cảm thấy Bạch Tiểu Bạch thế nào?”
“Con gái của anh, đương nhiên rất ưu tú.”
Phó Vân Tiêu nhắc về Bạch Tiểu Bạch với vẻ đầy tự hào.
Sau khi Phó Vân Tiêu nói những lời này, Bạch Tô không hỏi gì nữa mà nhìn Phó Vân Tiêu với vẻ thích thú, chờ Phó Vân Tiêu hiểu ý.
Phó Vân Tiêu trong công việc cực kỳ thông minh, trong tình cảm lại càng không phải nói.
Bạch Tô đã ám chỉ như vậy, anh tất nhiên cũng hiểu ý!
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, biết Phó Vân Tiêu cũng đã đoán ra ý cô, đắc ý nói, “Em đang nghĩ đến việc để cho Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý yêu nhau! Từ nhỏ hai đứa nó đã rất tốt với nhau.”
Bạch Tô nói và chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu xem phản ứng của anh.
“Anh thấy Lương Giản Ý vừa thông minh vừa đẹp trai, nếu hai đứa nó kết đôi với nhau, chúng ta cũng không cần phải lo lắng về Bạch Tiểu Bạch nữa rồi. Dù sao thì con chúng ta cũng không thích Bạch Hà, vậy nên... anh lại càng không hy vọng con gái chúng ta sẽ tổn thương.”
Phó Vân Tiêu trầm ngâm suy nghĩ, nhìn dáng vẻ đắc ý của Bạch Tô, không khỏi thốt ra bốn chứ “ Có thể thử xem.”
...
Ngày hôm sau, sân bay A.
Nếu thành phố A đã không có vấn đề gì lớn, Bạch Tô dự định bay về bên cạnh Bạch Tiểu Bạch và ở lại bên cạnh Bạch Tiểu Bạch một thời gian.
Cô mang theo một túi du lịch, chuẩn bị xếp đồ, cô vừa cúi đầu định lấy chứng minh thư ra, cô vô tình đụng vào một cậu bé cũng đang xếp hàng phía trước, chứng minh thư và ví tiền của cậu ta rơi hết xuống đất.
“Ôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Bạch Tô vội vàng xin lỗi và cúi xuống giúp cậu nhặt đồ.
“Không sao đâu.”
Cô đang cúi đầu nhặt đồ thì giọng nói thật thà dễ nghe của chàng trai truyền vào tai Bạch Tô, dường như giọng nói này rất quen.
Bởi vì sắp đến giờ lên máy bay nên Bạch Tô không nghĩ nhiều nữa, vội giúp cậu thanh niên kia nhặt giấy tờ tùy thân mà không ngẩng đầu lên.
Bạch Tô vô tình liếc nhìn thẻ căn cước lúc định trả lại thì cô chợt sững sờ, sau đó cầm thẻ căn cước trong tay, không tin nhìn lại một lần nữa.
“Lương Giản Ý.”
Bạch Tô khẽ nhớn mày, nhìn tên Lương Giản Ý trên thẻ căn cước trong tay, miệng há to kinh ngạc.
Ngay sau đó, Bạch Tô ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, chàng thanh niên có mái tóc ngắn gọn gàng, mặt sắc nét.
“Dì Bạch Tô?”
Không chỉ Bạch Tô mà Lương Giản Ý cũng rất ngạc nhiên.
“Sao dì lại ở đây?”
Cuối cùng Lương Giản Ý đối với chiếc ví và chứng minh thư Bạch Tô đưa cho không hỏi lấy một câu.
“Dì đến thăm Bạch Tiểu Bạch, con thì sao? Sao con cũng bay chuyến bay này?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lương Giản Ý hỏi.
Lương Giản Ý khóe miệng cũng nở một nụ cười vui vẻ, nghiêm túc gật đầu.
“Vừa hay chúng ta đến cùng một thành phố, con đến khảo sát một dự án ở thành phố này, con sẽ ở đó khoảng một tháng ạ.”
Lương Giản Ý giải thích với Bạch Tô.
Nghe Lương Giản Ý nói sẽ ở lại một tháng, Bạch Tô càng vui hơn.
Ngày hôm qua cô đã âm mưu với Phó Vân Tiêu sẽ ghép đôi Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý, nhưng cô không ngờ hôm nay họ lại gặp nhau ở sân bay.
Quả nhiên đây là sắp xếp lớn nhất của ông trời.
Bạch Tô thở dài trước số phận, sau đó cô bình tĩnh cùng Lương Giản Ý nói chuyện tiếp, “À, vậy tốt quá, để dì bảo Bạch Tiểu Bạch đến đón chúng ta.”
Nói xong Lương Giản Ý lễ phép gật đầu rồi bắt đầu lên máy bay, Bạch Tô gọi Bạch Tiểu Bạch ra sân bay đón, nhưng cô lại không hề nói với Bạch Tiểu Bạch về Lương Giản Ý.
Vừa xuống máy bay, Bạch Tô và Lương Giản Ý cùng nhau rời sân bay.
Bạch Tô vừa tìm Bạch Tiểu Bạch vừa trông kỹ Lương Giản Ý, vì sợ Lương Giản Ý sẽ chạy mất.
“Giản Ý, đưa dì cầm túi này giúp cho?”.
Truyện đề cử: Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
Vì vẫn chưa thấy Bạch Tiểu Bạch đến, Bạch Tô vẫn không yên tâm, sợ Giản Ý không đợi được mà đi trước, vì vậy cô đưa tay định cầm lấy cái túi trong tay của Lương Giản Ý.
“Không cần đâu dì, sao lại để dì xách giúp đồ cho con được ạ.”
Lương Giản Ý ngại ngùng, vươn tay ra định cầm lấy ba lô sau lưng Bạch Tô.
“À, dì cũng không cần đâu, dì tự đeo được rồi.”
Bạch Tô một tay nắm chặt túi của Lương Giản Ý, tay che chắn túi trên lưng mình, bắt đầu từ chối.
Lương Giản Ý lại nài nỉ, vẫn cố muốn giúp Bạch Tô cầm túi.
Hai người đẩy qua đẩy lại ở sân bay, trong mắt những người khác, họ như đang diễn một cảnh bị giật túi.
Lương Giản Ý là người giật túi còn Bạch Tô là người bảo vệ túi.
“Làm gì vậy?”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn và rõ ràng, sau đó một đôi tay mảnh khảnh trực tiếp cầm lấy cổ tay Lương Giản Ý.
Như thể sợ Lương Giản Ý bỏ chaỵ, Bạch Tiểu Bạch rất nghiêm túc, dùng hai tay ôm chặt lấy Lương Giản Ý không cho hắn rời đi.
“Mọi người tới mà xem, có người giật túi!”
Bạch Tiểu Bạch đứng trước mặt Bạch Tô, hét lớn.
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Bạch Tô sững sờ.
“Này, không đúng, ai giật túi?”
Trước khi Bạch Tô hoàn hồn trước sự nhiệt tình của Bạch Tiểu Bạch trong việc bắt kẻ trộm, cô nhìn Bạch Tiểu Bạch với vẻ mặt khó hiểu hỏi một câu.
Bạch Tiểu Bạch còn chưa kịp nói, thì đã vang lên tiếng cười bất lực của Lương Giản Ý.
“Dì Bạch Tô, tên trộm mà Tiểu Bạch nói là con.”
“Dì Bạch Tô?”
Lần này đổi lại là Bạch Tiểu Bạch nhíu mày.
Cô bé khó hiểu nhìn lên nhìn xuống Lương Giản Ý, càng nhìn càng thấy quen quen, nhưng cô bé lại không nhớ rằng mình đã gặp người này ở đâu.
“Vậy anh là?”
Bạch Tiểu Bạch nhìn Lương Giản Ý rồi sau đó lại nhìn Bạch Tô với ánh mắt cầu cứu.
“Kẻ trộm?”
Bạch Tô cuối cùng hiểu mọi chuyện đang xảy ra, nhưng vẫn cố tình trêu chọc Bạch Tiểu Bạch, vẫn không nói cho Bạch Tiểu Bạch biết sự thật.
“Trời ạ!”
Biết Bạch Tô đang cố tình trêu chọc mình, Bạch Tiểu Bạch đỏ mặt, giậm chân giả vờ tức giận.
“Tôi tên là Lương Giản Ý, anh thường chơi với em khi còn nhỏ.”
Nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đang hoang mang, Lương Giản Ý khóe miệng lộ ra một nụ cười rất đẹp, không ngại nói thằng tên ra cho Bạch Tiểu Bạch.”
“Oa!”
Khi nghe được vài chữ từ lời của Lương Giản Ý, Bạch Tiểu Bạch hơi sửng sốt bèn hỏi.
“Anh là anh Giản Ý?”
Kết quả này rõ ràng khiến Bạch Tiểu Bạch càng thêm ngạc nhiên.
“Gặp anh mà em thậm chí còn không nhận được anh nữa rồi.!”
Bạch Tiểu Bạch phản ứng lại, có chút vui mừng, vui vẻ nắm lấy hay Lương Giản Ý nhảy hai cái.
“Tất nhiên rồi, lần đầu mẹ gặp cậu ấy cũng không nhận ra.”