Anh nhìn kỹ An Kỳ. Biểu hiện của An Kỳ có vẻ rất khác thường.
An Kỳ cắn môi: “Cái đó khác!”
“Có gì khác nhau?”
Lúc trước, Caesar cũng từng bị phóng viên chụp ảnh truyền tin đồn với một người mẫu, nhưng An Kỳ cũng không cãi cọ như vậy. Cô tỏ vẻ tin tưởng anh, hơn nữa cũng rất tự tin. Chẳng qua bây giờ An Kỳ có vẻ rất sốt ruột, cho nên càng không tầm thường.
“Em…”
“Được rồi! Quản gia mau dọn dẹp chỗ này đi.”
Khi An Kỳ đang định nói chuyện thì một giọng nói già nua nhưng khỏe mạnh vang lên. An Kỳ quay đầu lại, thấy ông nội mình thì lập tức nhào vào lòng ông nội.
“Ông nội!” An Kỳ nức nở làm nũng.
Caesar gật đầu, xem như chào hỏi ông cụ An.
“Ngài đến đây khi nào?” Caesar hỏi ông lão.
Ông lão mỉm cười gật đầu: “Ông đến hồi chiều, mệt quá nên ở trong phòng nghỉ ngơi.” Sau đó ông lão quay sang nhìn An Kỳ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chuyện này ông đã nghe rõ rồi, Caesar xuất phát từ lợi ích công ty, làm rất tốt. An Kỳ, cháu đừng quấy rối nữa!”
An Kỳ vốn tưởng rằng ông nội sẽ chống lưng cho mình, nhưng lại bị phê mình nên cô ta càng tủi thân: “Ông nội, sao ông lại giúp Caesar?”
“Thôi, vậy thì ông giúp đi…” An Kỳ lùi lại, thất vọng nhìn ông nội, thậm chí không nhiều lời với đối phương mà tông cửa chạy ra ngoài.
Caesar bình tĩnh lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài tìm An Kỳ.
“Đừng tìm con bé, để nó suy nghĩ lại đi.” Ông nội An Kỳ ngăn cản.
Caesar chần chờ một chút, nhìn ông cụ An. Xác nhận ông cụ An không cần mình đi thì lại đặt áo khoác xuống, trở về phòng.
Bạch Tô về nhà, đang định nghỉ ngơi một lát thì thấy Phó Vân Tiêu đẩy cửa vào phòng. Phó Vân Tiêu cầm một bó hoa bách hợp, đưa cho Bạch Tô rồi nói: “Hôm nay anh đã tới căn nhà mới trang hoàng của chúng ta. Anh rất hài lòng.”
“Ừ.” Bạch Tô tìm bình hoa cắm bó hoa, nói với Phó Vân Tiêu: “Hôm nay AC tới nói chuyện hợp tác với chúng ta. Em cảm thấy rất phù hợp nên đã ký hợp đồng.”
Nói xong, Bạch Tô nhìn phản ứng của Phó Vân Tiêu. Phó Vân Tiêu không có nhiều biểu cảm, chỉ bâng quơ nói: “Mấy năm nay em cũng đã trưởng thành, có những quyết định em cứ tự làm là được.”
Nghe câu này, Bạch Tô hơi xúc động. Sau đó Phó Vân Tiêu lại tới gần Bạch Tô: “Anh đã xem tin tức rồi. Xin lỗi em, tối qua anh say rượu, không thấy em ra ngoài…”
Tối hôm qua, Phó Vân Tiêu thực sự say rượu, sau đó vào nhà vệ sinh, Từ Sắt cũng đi vào. Đến khi anh ta đi ra thì phát hiện Vương Tiểu Đồng rõ ràng đang chờ mình. Anh ta trực tiếp hỏi hai vợ chồng này đang làm gì, may mà lúc này nhà Từ Sắt có chuyện kêu Từ Sắt rời đi, chỉ còn một mình Vương Tiểu Đồng. Anh ta tiếp nhận cái gọi là “câu hỏi thử thách” của Vương Tiểu Đồng. Anh ta có thể trả lời rất dễ dàng, Vương Tiểu Đồng muốn thử thách anh ta thì còn hơi non kém.
Cuối cùng, khi anh ta giả vờ lạnh lùng rời khỏi nhà hàng thì không thấy Bạch Tô đâu. Khi đó anh ta có việc, suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì không ngờ… hôm sau đã thấy tin tức này.
Thực ra Phó Vân Tiêu còn rất vui vẻ khi thấy tin tức. Ít ra anh ta không cần phí tâm tư lấp liếm, có thể giả vờ như đi xem nhà mới, sau đó lại về nhà, biết chuyện này, đóng vai một người chồng tốt.
Nghe vậy, Bạch Tô ngăn cản Phó Vân Tiêu: “Không sao, là tại em, em cũng không biết sao lại gặp Caesar.”
Phó Vân Tiêu vội ngăn cản Bạch Tô: “Được rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện về người đàn ông khác. Anh vào thư phòng trước đây.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, rõ ràng muốn tiến lên thân thiết với Bạch Tô, nhưng lại khiến cô lùi về sau. Anh ta đi lên lầu, giả vờ như không phát hiện.
Thấy Phó Vân Tiêu lên lầu, Bạch Tô mới phát hiện vừa rồi mình vẫn luôn kháng cự, vội thả lỏng bàn tay. Cô thở dài nhìn lọ hoa bách hợp mà Phó Vân Tiêu mới tặng. Tại sao mình lại kháng cự rõ ràng như vậy? Vừa nghĩ đến đây, Bạch Tô lại cảm thấy áy náy.
Quán bar Thập Mộng, một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đỗ trước cửa. An Kỳ đóng sầm cửa xe, bước vào quán bar. Cô ta ngồi vào quầy bar, gọi mấy chai rượu tây. Cô ta quá tức giận, bây giờ chỉ muốn tận tình trút hết ra ngoài. Bởi vì đi quá gấp nên cô ta không kịp mặc áo khoác, chỉ mặc áo ôm không tay, uống hết ly này tới ly khác, chẳng mấy chốc một chai rượu đã cạn.
An Kỳ lại rót một ly cho mình, ngửa đầu uống cạn. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh cô ta: “Em gái, uống một mình chán lắm, anh uống mấy ly với em nhé!” Một tên côn đồ xăm cánh tay cầm chai rượu ngồi bên cạnh cô ta, quan sát cô ta rồi nói.
“Cút đi!” An Kỳ không ngẩng đầu lên, lại tự rót một ly cho mình.
Một tên côn đồ khác ngồi đối diện, nghe cô ta mắng cũng không giận, chống tay lên bàn, tay còn lại sờ mặt An Kỳ: “Em gái nóng tính thế nhỉ. Nói cho anh nghe xem chuyện gì mà phiền lòng vậy?”
An Kỳ đánh lên tay hắn ta, hung tợn trừng họ, cầm ly rượu đứng dậy muốn đi. Nhưng tên côn đồ bên cạnh lại kéo cô ta lại, khiến An Kỳ mất thăng bằng ngã vào lòng hắn.
“Á!” An Kỳ hét lên, vội đứng dậy muốn chạy, không còn khí thế ban đầu.