Lông mày Nghiêm Đình càng nhíu chặt hơn, anh ta cũng đang suy nghĩ lý do thật sự sau chuyện ám sát vừa rồi, vì sao lại bỗng nhiên phát sinh bạo loạn, mà rõ ràng những người kia đều có xu hướng đi về phía Bạch Tô.
Chỉ là… Có mấy câu anh ta không thể nói thẳng ra được, vì vậy Nghiêm Đình nhanh chóng đứng dậy, nhìn Bạch Tô rồi nói một câu: “Hai chúng ta về nhanh thôi.”
Bạch Tô chưa tỉnh hồn, cũng không dám ở bên ngoài quá lâu nên nhanh chóng về nhà.
Một bên khác, ông cụ An đang ngồi trong phòng khách biệt thự uống trà.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ba người đàn ông với cánh tay đầy hoa văn luống cuống xông vào phòng khách.
Ông cụ An nhíu mày, giọng nói không giận mà vẫn uy nghiêm: “Thế nào, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Người… Không giết được…”
Người đàn ông tay hoa đứng giữa cất giọng run rẩy, run đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn ông cụ An.
Nghe được câu này, ông cụ An đặt mạnh chén trà lên bàn, vì dùng sức quá mạnh nên nước vãi ra đầy sàn nhà, có thể thấy giờ phút này ông ta đang cực kỳ tức giận.
“Thế nào, ba người các cậu mà ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được ư?”
Ông cụ An tức tối nhìn bọn họ, nghiêm nghị tra hỏi.
“Là do cuối cùng cậu Nghiêm Đình xông tới cứu cô ta…”
Người đàn ông tay hoa ở giữa do dự nói, giọng càng lúc càng nhỏ đi.
Ông An ném thẳng chén trà trước mặt ba người này, mảnh pha lên vỡ vụn bắn tung tóe lên mặt bọn họ.
“Kéo ra ngoài, xử lý!”
Ông cụ An giận dữ ra lệnh cho quản gia.
Nghiêm Đình, Nghiêm Đình!
Vừa nghe đến cái tên Nghiêm Đình, ông cụ An đã tức muốn chết rồi!
“Gọi điện thoại cho Nghiêm Đình, gọi bắt nó về cho tôi!”
Nói xong, sau khi ông cụ An ra lệnh xong bèn tức giận bước vào phòng sách!
Nghiêm Đình đưa Bạch Tô về nhà, vừa khéo nhận được điện thoại của quản gia gọi tới.
Anh ta không hề nói câu nào, lái xe trở về biệt thự của nhà họ An ở nước Pháp.
Quản gia đã đứng trước cửa chờ Nghiêm Đình từ lâu, ra vẻ muốn nói lại thôi, rõ ràng có ý định nhắc nhở Nghiêm Đình một chút, Nghiêm Đình nhìn quản gia tỏ ý không cần nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu với quản gia.
“Cậu chủ, ông cụ An đang ở phòng sách, cậu… cẩn thận một chút.”
Rốt cuộc quản gia vẫn tốt bụng dặn dò một câu…
Nghiêm Đình suy tư gật đầu, bước thẳng lên lầu.
“Quỳ xuống.”
Còn chưa kịp gõ cửa, Nghiêm Đình đã nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ông cụ.
Tiếng nói kia tràn đầy khí thế như sấm bổ giữa trời, dọa người ta không khỏi rùng mình.
Nghiêm Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào quỳ gối ngoài cửa phòng sách.
Lúc này, cửa phòng sách từ từ mở ra, ông cụ An cầm cây roi trên tay bước ra.
Vì tức giận nên dường như mái tóc hoa râm của ông ta cũng dựng ngược lên, trợn tròn mắt trừng Nghiêm Đình.
“Sao mày phải làm vậy?!”
Giọng ông cụ An nặng nề, không giận cũng tự uy nghiêm, giờ phút này ông ta lớn tiếng quát hỏi Nghiêm Đình như một luồng sấm sét thô bạo bổ xuống.
Nghiêm Đình không hé răng nửa lời, mặc dù quỳ nhưng không hề sợ hãi.
“Bộp!”
Một roi rơi xuống, quất liên tục vào cánh tay Nghiêm Đình, cơ thể Nghiêm Đình không mảy may di chuyển, mặc dù quần áo trên người anh ta đã nhanh chóng thấm máu, nhưng anh ta vẫn dõi ánh mắt kiên định nhìn ông cụ An.
Ông cụ An khó thở, lại quất thêm phát nữa vào người Nghiêm Đình.
Lần này dùng sức rất lớn, anh ta bị đánh ngã vật xuống sàn nhà.
Một tay anh ta chống nền nhà, lập tức đứng dậy quỳ tiếp, ánh mắt anh ta vẫn kiên định, không hề nói câu nào.
Thấy thái độ Nghiêm Đình thế này, ông cụ An càng tức giận hơn nữa.
Cái roi trên tay ông ta liên tục quất vào lưng, vào đùi Nghiêm Đình.
Từng vết máu rỉ ra trên quần áo, Nghiêm Đình vẫn kiên cường quỳ tiếp, chẳng hề nói một câu.
“Giỏi giỏi giỏi!”
Ông cụ An tức giận vỗ tay, nói liên tục ba chữ giỏi.
“Có gan đấy!”
“Năm đó nếu không phải tao nhặt mày về từ thùng rác, thì mày đã vào bụng chó hoang từ lâu rồi! Bây giờ lại học được thói ăn cây táo rào cây sung, chống lại mệnh lệnh của tao!”
Ông cụ An đặt cái roi sang một bên, đi qua đi lại nhìn Nghiêm Đình quát to.
“Cảm ơn ân cứu mạng của ông, Nghiêm Đình không dám quên!”
Nghiêm Đình trầm giọng nói, không kiêu ngạo không tự ti.
“Không dám quên?! Không dám quên mà mày còn dám bảo vệ Bạch Tô?! Tao thấy có mà mày mới là ân nhân cứu mạng của tao thì có!”
Ông cụ An dần nâng cao giọng, nhìn Nghiêm Đình càng mắng càng ác!
Nghiêm Đình vẫn quỳ thẳng người trên sàn.
Sau lưng áo sơ mi đã thấm vài vết máu, hòa với mồ hôi thấm vào da thịt Nghiêm Đình.
Nhưng Nghiêm Đình còn không hề nhíu mày một lần, không đầu hàng, không cầu xin, dùng hành động chân thật nhất để phản kháng trong thầm lặng.
Đúng là anh ta tiếp cận Bạch Tô vì có mục đích khác, đây là do ông cụ An sắp xếp, anh ta không dám quên, cũng không thể quên được, nhưng mà anh ta cũng không ngờ sau khi đến gần Bạch Tô, mọi chuyện xảy ra sau đó lại bắt đầu trở nên mất kiểm soát, sự ngây thơ, dũng cảm và ngốc nghếch của Bạch Tô khiến anh ta cảm thấy người phụ nữ này không cần phải chịu loại đối xử đó.
Cô vẫn luôn là người vô tội trong cuộc đấu tranh giành quyền lực này, Nghiêm Đình không muốn để bạch Tô hy sinh vô cớ, trở thành một hạt bụi, một quân cờ vô dụng trong trận đấu quyền lợi của giới đàn ông, cho nên anh ta không thể khống chế nổi mình, anh ta cũng không biết vì sao mình cứ bảo vệ Bạch Tô như vậy.
“Mày có còn nhớ lần trước tao đánh mày là lúc nào không?”
Ánh mắt ông cụ An tối dần, lạnh lùng hỏi Nghiêm Đình.
“Nhớ rõ, đó là lúc tôi mười tuổi, tranh cãi với ông.”
Mặt Nghiêm Đình không biểu cảm, bình tĩnh trả lời.
“Nhớ rõ vậy, vì sao mày lại còn tái phạm?!”
Ông cụ An gằn từng chữ thật rõ, giọng nói vang to, tay ông ta vẫn đang cầm roi da chằm chặp, cứ như người huấn luyện thú dữ ở thời La Mã cổ đại.
Ánh mắt Nghiêm Đình kiên định, ngẩng đầu nhìn ông cụ An, khóe miệng chợt nhúc nhích.
“Năm mười tuổi, ông đánh tôi là vì tôi mạnh miệng, hôm nay, ông đánh tôi là vì tôi bảo vệ Bạch Tô. Hồi mười tuổi, vốn dĩ tôi mạnh miệng là vì muốn giữ lại món đồ chơi yêu thích của mình, hôm nay cũng giống vậy, đồ chơi và Bạch Tô, đều cần tôi bảo vệ.”
Mặc dù Nghiêm Đình đang quỳ nhưng giọng điệu lại vô cùng vững vàng.
Nghiêm Đình đối diện với ánh mắt của ông cụ An, hai người không hề nhường nhịn lẫn nhau.
Bầu không khí dần lên men, sự căng thẳng giữa hai người bắt đầu lan tràn.
“Không tệ!”
Hai chữ này gần như được phát ra từ trong kẽ răng ông cụ An, hai chữ như muốn nhai thịt người khác.
Mặc dù có vẻ đang cười nhưng càng giống cười nhạo hơn!
Nghiêm Đình vẫn không mở miệng, bỗng nhiên điện thoại di động của anh ta lại vang lên.
Anh ta cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, chợt nhíu đôi mày.
Người gọi điện thoại cho anh ta, chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Tô.
Do dự trong chốc lát, anh ta ngẩng đầu nhìn ông cụ An một chút, chỉ thấy ánh mắt ông cụ An lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta chòng chọc.
Nghiêm Đình thẳng tay cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại di động xuống, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.
Lần này, anh ta nhanh chóng ấn nút trả lời rồi đặt máy bên tai.
Thật ra trong trường hợp này ông cụ An cũng không cấm anh ta nghe máy, mà Nghiêm Đình cũng không thấy bản thân có lỗi gì, anh ta cây ngay không sợ chết đứng! Nhận điện thoại của Bạch Tô!