Trong căn phòng bí mật đã có khói bay mịt mù, Bạch Tô đang chìm đắm trong niềm vui gặp mặt Phó Vân Tiêu nên chưa kịp định thần, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, đôi mắt anh trở nên sâu hơn, như thể đang suy nghĩ xem ai là người thực sự lên kế hoạch này.
Anh có thể tìm thấy địa điểm này vì anh đã nhận được một tin nhắn văn bản ẩn danh đề cập đến vị trí gần đúng, vì vậy Phó Vân Tiêu và Đỗ Đỗ đã chia ra hai đội đi tìm. Tình cờ đây là hướng mà đội người của Phó Vân Tiêu đi tìm.
Khi nhận được tin nhắn này, Phó Vân Tiêu đoán rằng anh có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà vì cứu Bạch Tô, anh nhất định phải đến đó bất kể nguy hiểm như thế nào vì vậy anh không có thời gian để bàn bạc với Đỗ Đỗ một tiếng mà tự mình đi. Sau đó anh lần theo manh mối mà đi.
“Còn những người khác thì sao?”
Khuôn mặt Bạch Tô lộ rõ vẻ lo lắng.
“Có một số người đi theo anh và một số vẫn đang ở bên ngoài.”
Phó Vân Tiêu đã thành thật nói với Bạch Tô, không che giấu bất cứ điều gì với cô.
“Thời Hoan đâu?”
Sau đó, Bạch Tô nắm chặt lấy cánh tay Phó Vân Tiêu, ánh mắt còn lo lắng hơn trước.
“Em hỏi cô ta làm gì? Để cô ta tự sinh tự diệt đi.”
Vẻ mặt Phó Vân Tiêu trở nên lạnh lùng hơn một chút, có chút không vui.
Không biết bắt đầu từ khi nào Phó Vân Tiêu đã nhận ra thân phận thực sự của Thời Hoan, nhưng mà Phó Vân Tiêu chưa bao giờ nói ra điều đó vì anh muốn thông qua Thời Hoan để bắt con cá lớn hơn sau lưng cô ta.
“Dù gì cô ta cũng là em gái của anh, bản tính của cô ta cũng không tệ.”
Có thể thấy được Phó Vân Tiêu không vui, nhưng mà Bạch Tô vẫn chủ động cầu xin cho Thời Hoan.
“Cô ta dồn em vào đường chết mấy lần mà bản tính không tệ sao?”
Giọng điệu của Phó Vân Tiêu bắt đầu trở nên nghiêm túc, bởi vì Bạch Tô là vảy ngược của anh cho nên anh không thể cho phép bất cứ ai làm tổn thương Bạch Tô, ngay cả em gái của anh.
“Vậy thì việc này cũng có trách nhiệm của anh đó, cô ta vì anh nên mới làm điều này.”
Bạch Tô vừa cầu xin cho Thời Hoan, vừa ẩn thận quan sát biểu hiện của Phó Vân Tiêu.
Hai người im lặng trong giây lát, không biết Phó Vân Tiêu đang nghĩ gì, một lúc sau, anh lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tô và cuối cùng nhượng bộ.
“Anh hứa với em là sẽ cứu cô ta, nhưng sau khi ra ngoài thì việc xử lý cô ta như thế nào sẽ tùy thuộc vào sự sắp xếp của anh.”
Đây là nhượng bộ cuối cùng mà Phó Vân Tiêu có thể làm. Cho dù có cứu Thời Hoan thì lần này anh nhất định sẽ an bài người theo dõi Thời Hoan chặt chẽ và sẽ không bao giờ để cô ta làm bất cứ điều gì đe dọa Bạch Tô nữa.
“Được.”
Bạch Tô gật đầu đồng ý.
“Khụ.”
Khói dày bay vào căn phòng bí mật, Bạch Tô không khỏi ho khan.
Phó Vân Tiêu vỗ nhẹ vào lưng Bạch Tô, anh có chút xót xa, đôi mắt nhíu lại liếc nhìn ra khỏi căn phòng bí mật.
Bên ngoài căn phòng bí mật đã lờ lờ có ánh lửa, Bạch Tô cũng nhìn thấy.
“Được rồi, mau phái người đưa bọn họ tới căn phòng bí mật này. Em biết một con đường bí mật có thể ngăn cản khói lửa.”
Khi tình hình ngày càng trở nên cấp bách, Bạch Tô đã đẩy Phó Vân Tiêu một chút và yêu cầu anh nhanh chóng hành động.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu không có ý định đứng lên, chỉ xua tay giao nhiệm vụ này cho người khác.
Bên kia, trong đại sảnh cung điện dưới lòng đất.
Thuận theo sức gió, ngọn lửa cháy lên ngùn ngụt, khói dày đặc bốc lên nghi ngút trong cung điện.
Nhiều người bị khói hun đến hôn mê, Thời Hoan cuộn mình trong góc phòng khách, cũng sắp hôn mê.
Ngọn lửa không rõ nguyên nhân do đâu mà bùng phát dữ dội trong cung điện dưới lòng đất, nhìn đà này thì có thể sẽ thiêu rụi mọi thứ.
Nếu không có bất kỳ biện pháp bảo vệ chuyên nghiệp nào thì rõ ràng là không thể ra ngoài.
Bây giờ, điều duy nhất khiến Thời Hoan lo lắng là cô ta không biết Phó Vân Tiêu và những người khác đã đi đâu.
Thời Hoan chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng nóng, mặc dù đã tìm thứ gì đó bịt mũi, nhưng mà vẫn có rất nhiều khói bay vào mũi khiến cô ta ho khan.
Cô ta sẽ chết như thế này sao?
Khóe môi của Thời Hoan không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu, lắc đầu.
Vốn dĩ cô ta định thông qua cách khác mà giết Bạch Tô nhưng không ngờ rằng bản thân cô ta sẽ đi trước một bước.
Cho đến bây giờ, cô ta vẫn chưa tìm ra ai có khả năng mạnh mẽ như vậy để lập kế hoạch tất cả những điều này.
Ý thức của cô ta dần dần mờ đi, ngay khi cô ta sắp mất đi ý thức cuối cùng thì cô ta đột nhiên nhìn thấy một người mặc bộ đồ phòng hộ lao vào từ ngọn lửa trong hành lang.
Cảm giác của người này... có chút quen thuộc.
Thời Hoan nhìn người đang lao ra từ ngọn lửa với vẻ nghi ngờ, cô ta không thể nhớ mình đã nhìn thấy người này ở đâu.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này từ trong biển lửa lao ra sảnh, rồi dừng lại như đang tìm ai đó, cô ta nhìn quanh rồi đánh giá những người xung quanh.
Rốt cuộc thì Thời Hoan cũng nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ này, người phụ nữ này không phải người khác, chính là người phụ nữ tên Văn mà mấy ngày trước khuyên nhủ cô ta.
“Văn, cứu tôi.”
Bởi vì đã hít khói quá lâu nên giọng nói của Thời Hoan đã bắt đầu trở nên khàn khàn, cô ta miễn cưỡng đứng dậy lảo đảo đi về phía Văn.
Nhưng Văn chỉ liếc Thời Hoan một cái rồi bỏ qua cô ta, mắt vẫn quan sát xung quanh, không biết cô ta đang tìm cái gì.
“Văn.”
Cuối cùng cũng bước đến bên cạnh Văn, Thời Hoan vươn một tay về phía Văn với ánh mắt cầu xin, như nắm được cọng rơm cuối cùng.
Nhưng Văn chỉ bình tĩnh liếc nhìn Thời Hoan một cái thôi, thậm chí không có ý đưa tay ra.
“Phó Vân Tiêu ở đâu?”
Sau khi nhìn xung quanh mà không tìm thấy bóng dáng của Phó Vân Tiêu thì Văn cau mày và giọng điệu của cô ta rất tệ.
“Tôi không biết, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Trong tình huống này, Thời Hoan cắn chặt môi, thành thật trả lời.
“Vậy tại sao cô vẫn còn sống?”
Lông mày Văn cau lại, cô ta nhìn Thời Hoan không khỏi nhếch mép cười châm chọc.
“Ý cô là gì?”
Cho tới bây giờ, Thời Hoan vẫn cho rằng Văn là bạn của mình, lúc này lông mày cô ta cũng cau lại, có phần khó hiểu.
“Ý của tôi là tại sao cô vẫn chưa bị lửa thiêu chết? Cô hẳn là đã giải được Bạch Tô thật rồi nhỉ?”
Một nụ cười lạnh lùng chợt hiện lên khóe miệng Văn, cô ta đã hoàn toàn xé rách mặt với Thời Hoan.
Xem ra Thời Hoan sắp không trụ được, Văn liền châm chọc nói: “Nói cô không bằng Bạch Tô là đúng mà, thật sự là không sánh được.”
Nói xong, Văn cười cười, nụ cười mang theo khinh thường chế nhạo.
“Cho đến bây giờ cô vẫn tin tôi sao? Tất cả những chuyện này đều do tôi lên kế hoạch, kể cả việc lấy giả đánh tráo, khổ nhục kế, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.”
Khóe miệng Văn càng thêm đắc ý.
“Cô nghĩ Phó Vân Tiêu đến đây như thế nào? Tôi đã gửi một tin nhắn cho anh ấy đó. Cô cho rằng trận hỏa hoạn này là do ngẫu nhiên sao? Còn quá non rồi, tất cả những thứ này đều do tôi lên kế hoạch.”
Lời nói của Văn không chút cảm xúc, cô ta bình tĩnh nói ra hết tất cả sự thật.
“Tại sao cô lại làm điều này?”
Thời Hoan không còn chút sức lực nào nữa, nhưng mà vẫn tức giận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tại sao? Ha ha.”
Văn cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Thời Hoan đang chật vật bên kia, tiếp tục nói: “Bởi vì tôi muốn cô cùng Bạch Tô chết đi, các người là thứ gì chứ, làm sao có thể xứng với Phó Vân Tiêu?”
Trong lúc nói chuyện, Văn đi tới bên cạnh Thời Hoan rồi chậm rãi ngồi xổm xuống. Dưới ánh mắt thù hận của Thời Hoan, ngón trỏ và ngón giữa của Văn véo cằm Thời Hoan.
“Chỉ có tôi mới xứng với anh ấy, chỉ có tôi mà thôi.”
Giọng nói câu này tuy không lớn nhưng khi lọt vào tai Thời Hoan, cô ta vẫn không khỏi rùng mình.