Giọng điệu của Nghiêm Đình tỏ vẻ không vui.
Bạch Tô quay đầu nhìn anh ta, trên mặt cô hiện dáng vẻ cười nhạo: “Đúng là đồ có lòng dạ hẹp hòi.”
Nghiêm Đình cũng hiểu những thể hiện vừa nãy của anh ta có phần hơi quá đà. Nhưng giờ phút này, anh ta không muốn phải ở thế yếu nữa.
"Em đúng là một con sói mắt trắng. Anh đã đối xử tốt với em lâu như vậy, em lại không có chút cảm kích nào. Những gì anh quan tâm em đều trở nên vô ích. Hừ!”
Thấy Bạch Tô không trả lời mình mà vẫn chăm chú lái xe, Nghiêm Đình giận dữ nói thêm: “Hay là thế này đi, nếu có một ngày, bởi vì có nhiều lý do khiến cho anh phải rời xa em. Em hãy hướng về phía anh rời đi, hét thật to một câu: “Nghiêm Đình, em yêu anh” nhé!”
Sau khi nói thêm mấy lời này, Nghiêm Đình cảm thấy rất hài lòng. Anh ta đắc ý nhìn sang Bạch Tô, chờ đợi phản ứng của cô.
Quả nhiên, Bạch Tô thẳng thừng liếc Nghiêm Đình một cái.
"Thật sự là đầu của anh bị hỏng rồi. Anh muốn rời đi thì cứ việc rời đi, lại còn bắt tôi phải nói câu “Em yêu anh”. Chẳng lẽ, sau này, mỗi ngày, anh đi công tác thì mỗi sáng sớm, khi rời giường, chuyện đầu tiên tôi phải làm là tìm phương hướng của anh và hét to mấy tiếng “Em yêu anh” sao?”
Bạch Tô tưởng tượng đến khung cảnh ấy cũng cảm thấy mình giống như người bị bệnh tâm thần. Cô có chút dở khóc dở cười.
Thấy Bạch Tô dường như không có hiểu ý của anh ta, Nghiêm Đình chỉ nhún vai cười gượng.
“Đúng, đúng rồi! Không những thế, tốt nhất, em nên lấy ảnh của anh ra, mỗi ngày cúi đầu chào một cái.”
Tuy rằng, Nghiêm Đình thấy Bạch Tô đã hiểu sai ý của anh ta nhưng anh ta vẫn bắt đầu nói đùa với Bạch Tô. Điều này khiến cho mấy lời xấu hổ lại nghiêm trọng kia trôi qua.
“Đúng là bệnh thần kinh!”
Bạch Tô không thèm quan tâm tới Nghiêm Đình. Cô thật sự không thể hiểu được não bộ của Nghiêm Đình rốt cuộc được cấu tạo như thế nào.
Thật sự, cô không có cách nào hiểu được Nghiêm Đình. Cô cũng không có suy nghĩ sâu xa về những ẩn ý đằng sau mấy lời nói của Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Hai người đều cùng im lặng.
Nghiêm Đình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Xe chạy thêm một đoạn thì xăng bắt đầu cạn.
Bạch Tô tìm được một trạm xăng ở gần đó. Cô muốn đổ thêm xăng nên cho xe dừng lại, sau đó cô xuống xe.
Vốn dĩ, Nghiêm Đình không định xuống xe. Nhưng khi ngồi trên xe, anh ta nhìn thấy một cô bé đang đứng trước cửa chính của một khách sạn cách đó không xa bán hoa tươi.
Vừa hay, Bạch Tô không có ở đây, Nghiêm Đình quyết định xuống xe, tiến về phía của cô bé bán hoa kia.
Trời đã khuya lắm rồi, cô bé giống như cô bé bán diêm. Trên người cô bé không mặc nhiều quần áo.
Nghiêm Đình đi tới đó, anh ta khẽ ngồi xổm xuống trước mặt của cô bé nói: “Bạn gái nhỏ, em bán hoa hồng này bao nhiêu vậy?”
“Năm trăm năm mươi ba ngàn đồng một bó ạ. Anh muốn mua để tặng cho chị gái xinh đẹp kia đúng không?”
Hai mắt của cô bé vụt sáng, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Đình.
“Đúng thế, cho anh bó hoa đẹp nhất nhé!”
Nghiêm Đình lấy bảy trăm nghìn đồng trong ví ra, anh ta đưa cho cô bé.
Cô bé đưa bó hoa cho Nghiêm Đình. Anh ta nói cảm ơn với cô bé rồi xoay người rời đi.
“Anh ơi, tiền thừa của anh này.”
Cô bé chạy đuổi theo anh ta.
Nghiêm Đình dừng lại chút rồi cười nói với cô bé đó: “Tiền thừa cho em. Em hãy về nhà sớm đi.”
“Anh ơi chờ đã. Em tặng anh một chú gấu nhỏ. Em hy vọng anh và chị gái xinh đẹp kia có thể hạnh phúc.”
Nói xong, cô bé lấy từ ba lô sau lưng một chú gấu nhỏ ghép bởi những bông hoa tương rồi đưa nó cho Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình cực kỳ vui vẻ. Anh ta khẽ xoa đầu cô bé, sau đó xoay người quay trở về xe.
Xe đã được đổ đầy bình xăng. Bạch Tô không biết rốt cuộc Nghiêm Đình đã đi chỗ nào nên vẫn đang ngồi trong xe chờ anh ta.
Ngồi một lúc thì cô nghe thấy tiếng nói của Nghiêm Đình. Anh ta nói: “Tặng cho em hoa này.”
Nghiêm Đình đưa hoa cho Bạch Tô, trên mặt anh ta mang theo nét cười thoải mái.
Bạch Tô ôm lấy bó hoa, cô cảm thấy những bông hoa này thật xinh đẹp.
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tặng hoa. Vừa mới nãy đổ xăng xong, anh lại tặng tôi một bó hoa. Anh còn dành rất nhiều tâm tư để theo đuổi cô gái đấy.”
Tuy rằng Bạch Tô nói như vậy nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười. Cô rất thích bó hoa hồng này. Hơn nữa, cô biết rằng, Nghiêm Đình chắc chắn sẽ không hiểu dụng ý lần này của cô là gì.
Nghiêm Đình cũng cười nói: “Còn có một thứ nữa muốn tặng cho em.”
Nói xong, anh ta lấy ra chú gấu nhỏ được cô bé cho khi nãy.
Khóe miệng Bạch Tô co rút nhìn Nghiêm Đình. Cô thật sự cảm thấy người đàn ông này dành thật nhiều tâm tư.
“Cảm ơn anh!”
Bạch Tô nhận lấy. Cuối cùng, những lời nói khác cũng không nói ra nữa.
Cô để chú gấu nhỏ lên trên xe. Sau đó, cô khởi động xe, lái xe tới sân bay với tốc độ tương đối nhanh.
“Nói thật, dù anh đã lớn như này nhưng chưa từng theo đuổi con gái đâu.”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, anh ta chậm rãi nói. Nhạc trong xe khiến cho Bạch Tô cảm thấy có hơi khó chịu.
Bạch Tô lắc đầu, tỏ vẻ mình không hề tin.
“Anh nói sự thật đó. Đây là lần đầu tiên anh dụng tâm theo đuổi con gái đấy.”
Thấy Bạch Tô không tin lời mình, Nghiêm Đình cảm thấy sốt ruột.
“Từ nhỏ, cha nuôi quản anh rất nghiêm khắc. Tất cả thời gian của anh đều dành để học quản lý công ty và các phép tắc lễ nghi xã giao. Sau này khi trưởng thành hơn thì anh phải tham gia vào các dự án của công ty. Vì thế càng không có thời gian.”
Nghiêm Đình sốt ruột nói bổ sung.
“Hả? Thời gian để gặp gỡ các cô gái ở nơi làm việc mà anh cũng không có sao?”
Bạch Tô không để ý lắm hỏi thêm câu.
“Anh không hề có suy nghĩ này cho đến khi anh gặp em.”
Nghiêm Đình chân thành nói với Bạch Tô.
Bạch Tô gật đầu, cũng không phải là hiểu hay không, cô chỉ gật đầu cho có lệ.
Khoảng cách tới sân bay ngày càng gần. Tất cả sự quan tâm của Bạch Tô đều để trên người của Caesar. Vì thế, cô không có nghiêm túc nghe lời Nghiêm Đình nói. Cô càng không biết được những vấn đề của anh ta.
Ngay cả mấy lời nói vừa nãy cùng đều là tùy tiện trả lời. Cô tăng tốc xe lên cao hơn. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào trong sân bay.
Tới sân bay, Bạch Tô đỗ xe ở giữa đường. Gần như là cô chạy vào trong phòng bán vé.
Nghiêm Đình nhìn theo bóng dáng vội vã của Bạch Tô mà thở dài. Anh đành phải chuyển sang bên ghế lái. Sau khi đã đỗ xe ổn thỏa, anh mới bước vào trong phòng bán vé.
Vừa mới đi vào trong sân bay, Bạch Tô đã nghe thấy một tin khiến cho cô không vui vẻ.
Loa phát thanh của sân bay thông báo đang có tuyết rơi nhiều ở cảng C. Chuyến bay từ thành phố A tới cảng C đã bị hủy bỏ. Bạch Tô chạy nhanh tới chỗ tư vấn.
“Xin hỏi còn có thể mua vé máy bay tới cảng C không?”
Cô hỏi lại nhân viên để xác nhận.
“Thật xin lỗi cô. Hiện tại cảng C đang có tuyết rơi nên toàn bộ các chuyến bay phải hủy.”
Nhân viên tư vấn lễ phép trả lời.
“Vậy nhanh nhất là bao lâu có thể cất cánh?”
“Thật sự rất xin lỗi. Việc này còn phải dựa vào tình huống thời tiết nữa. Chúng tôi cũng không thể chắc chắn được.”
“Vậy có chuyến bay nào tới gần cảng C nhất có thể cất cánh không?”
Bạch Tô vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô mong chờ nhìn nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vũ xin lỗi, lắc đầu với Bạch Tô.
Bạch Tô cúi đầu xuống, cô chậm rãi xoay người. Mày hơi nhíu, trên mặt cô tràn đầy nỗi lo lắng.
Hiện tại, cô thật sự rất lo lắng. Chỉ nghe tin tức thôi đã khiến cho cô đứng ngồi không yên. Nếu có thể bay tới đó thì cô sẽ không cảm thấy nóng nảy như hiện tại. Nhưng mà, càng gặp phải khó khăn thì càng khiến cho cô lo lắng.